Chương 18

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 18

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lạc Ngôn Phong đi rồi, Phó Quân mới ngồi xuống chỗ của mình.
Dung Cẩn chào hỏi anh xong nằm sấp trên bàn ngủ tiếp.
Phó Quân mím môi, trong lòng có tâm trạng không nói rõ.
Hiện tại anh còn chưa cảm giác rõ sau, liên tiếp rất nhiều ngày trôi qua anh mới thật sự cảm nhận được thái độ đã hoàn toàn thay đổi ủa Dung Cẩn.
Phó Quân phát hiện, Dung Cẩn vẫn đối xử với anh rất tốt, thậm chí là tốt hơn trước, nhưng ngôn ngữ cử chỉ đều trở nên khách sáo xa cách, không hề quá phận nửa li.
Nếu đổi lại là trước kia, cô không dây dưa làm khó dễ anh nữa, đối với anh mà nói hẳn là chuyện cầu còn không được.
Nhưng hiện tại, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng nghẹn ngào không nói nên lời.
Ngoài ra, cô và Lạc Ngôn Phong càng ngày càng thân thiết, cùng lúc đó còn vô tình tạo cơ hội cho anh và Lý Thiến Như ở chung với nhau.
Cho nên, đây là cô thay lòng đổi dạ, thích tính cách của Lạc Ngôn Phong? Nhưng sao còn đối xử tốt với anh như vậy làm gì?
Phó Quân cảm thấy mình rơi vào một vòng tuần hoàn chết chóc, tâm trạng không ngừng bị người mình khinh thường nhất chi phối, dày vò không thôi.
Tối hôm đó, Dung Cẩn ở trên sô pha trong phòng khách trêu chọc con mèo Ba Tư Lạc Ngôn Phong tặng cô.
Phó Quân ở hành lang do dự thật lâu, muốn tiến lên giải thích về quan hệ giữa mình và Lý Thiến Như một chút, nhưng khi anh cuối cùng cũng hạ quyết tâm thì trong phòng khách lại có một người đi tới.
Lạc Ngôn Phong đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Dung Cẩn, vuốt lông trên lưng mèo, ngẩng mặt nhìn Dung Cẩn nói: “Em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Dung Cẩn nói: “Anh Ngôn Phong tới đây có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì thì không thể tới tìm em sao?” Lạc Ngôn Phong bật cười.
“Đương nhiên không phải rồi.” Dung Cẩn cũng cười theo.
Tiếp xúc một thời gian Dung Cẩn phát hiện người này thật sự rất tốt.
Vốn cô còn tưởng rằng người này tiếp xúc nhiều với nguyên thân sẽ nghi ngờ cô.
Trên thực tế hai người tiếp xúc với nhau lại dường như rất quen thuộc, anh ta hiểu rõ cô giống như đã quen cô từ kiếp trước.
Vẻ mặt Lạc Ngôn Phong đột nhiên nghiêm túc: “Tiểu Cẩn, anh có chuyện muốn nói với em, có thể vào phòng ngủ của em một lát không?”
Dường như cảm thấy nói như vậy không ổn, anh ta lại nói: “Là tới một nơi bí mật chút cũng được, anh sẽ không làm gì em đâu.”
“Anh Ngôn Phong lại đùa rồi.” Dung Cẩn nói: “Chẳng lẽ em còn không tin anh sao? Đi theo em.”
Nói xong cô thả mèo Ba Tư xuống, dẫn Lạc Ngôn Phong lên lầu.
Phó Quân nhìn bóng lưng hai người đi một trước một sau, nắm chặt tay, đi vào phòng ngủ?
Anh cũng không hiểu chính mình nữa,
Sao lại nhấc gót chân lên giống như một tên trộm rình mò, kết quả là thật sự nhìn thấy hai người một trước một sau vào phòng ngủ Dung Cẩn.
Có chuyện gì mà nhất định phải vào phòng ngủ mới nói? Sắc mặt Phó Quân trầm xuống một chút, lúc xoay người đi xuống, nhìn thấy mèo Ba Tư trên sô pha, đáy mắt hiện lên một tia thâm độc.

Bình luận (0)

Để lại bình luận