Chương 70

“Em…Em đã nhìn thấy hết rồi sao? ”

“Em… Em có sợ không? ”

Cậu muốn vươn tay ôm Khương Dạng, nhưng lại sợ Khương Dạng bị mùi máu tanh trên người cậu dọa sợ.

Cánh tay nâng lên từng cái một, hạ xuống một chút

“Khương Khương, em đừng sợ. Anh… Anh không cố ý đánh nhau… Vừa rồi trên đường, anh nghe thấy có ai đang la hét… Anh chỉ không chút nghĩ ngợi nên chạy vào… Khương Khương, em biết đấy, bình thường anh không hung dữ như vậy… Khương Khương, em đừng sợ anh. ”

Thiếu niên sợ nóng nảy.

Sợ nhìn thấy vẻ chán ghét và sợ hãi trên mặt Khương Dạng

Khương Dạng thở nhẹ.

Cô nhìn vết thương sưng đỏ trên mặt thiếu niên, cũng nhìn đôi mắt bối rối không thôi của cậu, càng nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng và lo lắng của cậu.

Cô nhẹ giọng nói, “Em không sợ. Em biết anh đánh nhau là có lý do”

Thiếu niên vừa nghe, thần sắc thoáng sửng sốt.

Người nghi ngờ đã trở thành cậu

Khương Dạng tiếp tục nói.

“Vừa rồi anh đánh nhau là vì bảo vệ người phụ nữ kia…”

“Lúc trước anh đánh nhau ở trường, là bởi vì nam sinh kia bắt nạt bạn học lớp dưới, còn cùng người khác thu phí bảo hộ…”

“Lần trước anh đánh nhau với người bên ngoài trường học, bởi vì những người đó tung tin bịa đặt ra bên ngoài về nữ sinh trong trường chúng ta…”

Cô biết chuyện đó, tất cả đều biết.

Thiếu niên bị thông báo phê bình, hết lần này đến lần khác dán lên bảng thông báo

Nhưng cậu không phải loại người điên cuồng si mê bạo lực, mỗi một lần cậu đánh nhau đều là vì ——

“Mỗi một lần anh đánh nhau, đều là vì bảo vệ một ít người nhỏ yếu bất lực, cho dù anh căn bản không quen biết những người đó.”

Đó là ý thức công bằng bẩm sinh của cậu

Và đó là lý do tại sao.

Từ nụ cười đến thân thể của thiếu niên, tất cả đều làm cho mọi người cảm thấy tràn ngập cảm giác ấm áp, giống như ánh mặt trời nóng rực của mùa hè

Thiếu niên sau khi nghe được những lời này của Khương Dạng, lộ ra vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa bối rối.

Cậu giống như đang hoang mang tại sao Khương Dạng lại biết…

Cũng giống như hoàn toàn không biết, thì ra cậu ở trong mắt người khác hóa ra là như vậy…

Nhưng cho dù là khiếp sợ, hay là bối rối, cuối cùng tất cả hóa thành vui sướng.

Ít nhất trong mắt Khương Dạng, cậu không phải loại thằng nhóc vô dụng chẳng biết làm gì, suốt ngày chỉ biết đánh nhau gây sự

“Thì ra… Anh lợi hại vậy sao…”

Thiếu niên mỉm cười, vẻ mặt sung sướng.

Cậu nắm tay Khương Dạng muốn đi ra khỏi ngõ nhỏ, dù sao ở đây tối đen như mực, không an toàn.

Khương Dạng từ chối.

Cô kiểm tra vết thương trên người thiếu niên trước.

Trên mặt cậu có sưng đỏ, khớp xương mu bàn tay bê bết máu, còn có chỗ bị đánh lén lưng…

Khương Dạng liên tục hỏi mấy lần “Có đau không anh?”

Thiếu niên tất cả đều lắc đầu không sao cả, một chút đau đớn như vậy đối với cậu mà nói căn bản không tính là gì.

Chờ Khương Dạng hoàn toàn yên tâm.

Hai người mới rời khỏi con hẻm nhỏ, lại trở về dưới ánh đèn đường lớn.

Thiếu niên vẫn vui vẻ như trước.

Nhưng cậu chú ý tới Khương Dạng ở một bên vẫn giữ khuôn mặt nhỏ căng thẳng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ngay cả lông mày mảnh mai cũng nhíu chặt vào nhau.

Trái tim vốn đang bay bổng, lập tức chìm xuống

Thiếu niên đứng ở trước mặt Khương Dạng, thoáng cúi đầu, yên lặng không nhúc nhích nữa.

Giống như một con chó lớn đang lắng nghe chủ nhân của nó.

Cậu biết, trong lòng Khương Dạng đang giấu giếm gì đó, đang chuẩn bị nói với cậu.

Khương Dạng nghiêm túc chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, nói rõ ràng từng chữ.

“Đánh nhau là không đúng.”

“Cho dù lý do của anh là gì, đánh nhau là sai”

“Tuy rằng anh rất lợi hại, nhưng đánh nhau nhất định sẽ bị thương. Nếu như anh bị thương, sẽ có người lo lắng cho anh.”

Người này là ông nội Hạ, cũng là Khương Dạng.

Trước kia cô không nhìn thấy vết thương của thiếu niên, cho nên trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy bộ dạng thiếu niên bị thương, cô càng lo lắng hơn.

Khương Dạng thật sự không muốn giảng dạy cái gì đó, cô chỉ cảm thấy đánh nhau không phải giải quyết vấn đề biện pháp duy nhất.

Cô nắm chặt tay thiếu niên, đau lòng chạm vào vết máu trên mu bàn tay cậu.

Giọng nói căng thẳng ban đầu trong tiềm thức trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Nếu anh có một người nào đó mà anh muốn bảo vệ, anh nên chọn cách đúng đắn và làm chuyện gì đó có ý nghĩa hơn.”

Thiếu niên vốn đang yên lặng lắng nghe, nhưng vì lời nói của Khương Dạng, trái tim cậu khẽ dao động.

Nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, lồng ngực cậu lại ong ong.

Một cái gì đó có ý nghĩa hơn …

Những lời mềm mại đó đang âm thầm khuấy động một vùng biển đầy sóng gió.

….

Quán trà sữa.

Khương Dạng lấy hộp thuốc mà hầu như không ai sử dụng ra.

Cô cẩn thận kiểm tra hạn sử dụng của các loại thuốc, cồn y tế, povidone i ốt , băng gạc, tất cả đều còn hạn sử dụng.

Bình luận

Để lại bình luận