Chương 75

…..

Bệnh viện.

Khương Dạng vẫn đến, cùng với ông ngoại Khương.

Trong bệnh viện lúc này, người từ trong đại viện đến thăm, không chỉ có Khương Dạng và ông ngoại Khương.

Nhân duyên thiếu niên ở trong đại viện rất tốt, tính cách ông nội thiếu niên càng hào phóng nữa, kết bạn với nhiều người.

Vừa nghe là nhà bọn họ xảy ra chuyện, hai phần ba trong đại viện đều ồn ào chen chúc trong bệnh viện.

Ngược lại Khương Dạng và ông ngoại Khương có vẻ hơi lạc lõng.

Mọi người trong đại viện đều biết rằng ông ngoại Khương và ông nội Hạ bên cạnh hay đối đầu với nhau, hai nhà xưa nay đều không có qua lại.

Nghĩ theo chiều hướng xấu thì sự xuất hiện của bọn họ, không giống như đến quan tâm đến bệnh nhân mà giống như đến xem náo nhiệt thì đúng hơn.

Chẳng qua hiện trường hỗn loạn, không ai dám nói những lời khó nghe này.

Làm sạch vết thương.

Chỉ khâu truyền máu.

Sau một ca phẫu thuật nhỏ, cậu thiếu niên được xe cứu thương đưa vào bệnh viện và cuối cùng đã được đặt trong phòng bệnh viện

Cho dù bác sĩ cấm rõ ràng, nhưng trong phòng bệnh vẫn chật ních người.

“Anh Hạ quá lợi hại, hai tháng liên tục đã vào bệnh viện rồi…”

“Mấy người nói tối qua anh Hạ đánh nhau với người nào vậy? Một người đánh bao nhiêu? Đặc sắc như thế, thế nhưng tôi không nhìn thấy…”

“Đúng rồi…. Kia là công chúa, cô ấy đến đây làm gì? Chẳng lẽ đến thăm anh Hạ sao?”

“Nói nhảm cái gì đấy! Công chúa có bệnh công chúa, đương nhiên phải đến bệnh viện khám bệnh rồi, ha ha ha ha…”

Giọng nói trẻ tuổi bàn tán sôi nổi

Ngồi trong hành lang của bệnh viện, Khương Dạng có thể nghe rõ tất cả mọi chuyện, nhưng không hề rời xa một bước.

Không thể đi được!

Cô vẫn không thể rời đi!

Trước khi xác định thiếu niên không có việc gì, cô tuyệt đối không thể rời đi!

Sinh mệnh lực của thiếu niên thật đáng kinh ngạc, đêm qua chảy nhiều máu như vậy, thế nhưng sau một giờ phẫu thuật, cậu thật sự đã tỉnh dậy

Trong một thời gian ngắn.

Đám người nhao nhao lại tràn vào phòng bệnh, người một lời, tôi một câu, kinh hỉ liên tiếp

Khương Dạng không thể chen vào được

Cô bèn đứng ở bên cửa, xuyên qua kẽ hở giữa mấy người, cô nhìn thấy thiếu niên đang nằm trên giường bệnh.

Trên tay thiếu niên treo từng giọt, một chiếc băng trắng được buộc quanh đầu.

Mọi thứ dường như quay trở lại ngày họ “lần đầu tiên” gặp nhau trong phòng đàn piano, phía sau đầu cậu cũng được dán một lớp gạc trắng.

“Tỉnh dậy là tốt rồi, tỉnh dậy là tốt rồi, đại náo bất tử tất có hậu phúc…”

“Thằng nhóc thối này, cháu không chết, ông nội đây cũng sắp bị cháu dọa chết rồi…”

“Quên đi, người không có việc gì là tốt rồi, ngã một lần khôn hơn một chút, về sau nhớ lâu một chút….”

Giọng nói của người lớn và trẻ em, hết câu này đến câu khác.

Khương Dạng dường như không nghe thấy gì, cô chỉ thẫn thờ nhìn người con trai cách đó không xa.

Thiếu niên bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, môi cũng có chút tím tái.

Không chỉ là đau đớn, mà còn bởi vì phiền não, cậu cau mày thật sâu, vẻ mặt thoạt nhìn không vui

Cậu dùng ánh mắt phiền chán, đảo qua tất cả mọi người trong phòng bệnh, trong ánh mắt là sự ngỗ ngược chỉ thuộc về lứa tuổi của cậu

Cuối cùng, hơi dừng lại trên người Khương Dạng đang đứng trước cửa phòng bệnh

Vào lúc đó, Khương Dạng gần như muốn lao tới, muốn ôm thiếu niên thật chặt.

Nhưng trong ánh mắt đối phương lạnh lùng, lại khiến cô không dám nhúc nhích.

Sau đó.

Khương Dạng nhìn thấy thiếu niên cau mày hỏi, “Tại sao cô ấy lại ở đây?”

Cô ấy.

Không phải A Dạng.

Ngay sau đó là tiếng hoan hô của những người khác trong phòng bệnh.

Ông nội Hạ nói, “Thằng nhóc thối, cháu đã trở lại bình thường chưa? Cháu có biết cô bé ấy là ai không? ”

Những người hàng xóm nói, “Thật tuyệt, cuối cùng Anh Chấp đã trở lại bình thường rồi.”

Bạn chơi nói, “Anh Hạ, anh khôi phục trí nhớ chưa? Không ngờ anh có thể khôi phục trí nhớ bằng cách gõ não trên TV là thật!”

Cậu không mất trí nhớ, mà cậu đã khôi phục lại trí nhớ của mình.

Cậu không phải thiếu niên biết trèo tường mà đến, mà là… Hạ Tây Chấp

Một tháng trước, Hạ Tây Chấp đánh nhau bị thương, anh bị đập mạnh vào sau gáy, nứt ra miệng sâu mấy cm.

Và gây ra mất trí nhớ.

Anh thậm chí còn không nhớ mình được gọi là “Hạ Tây Chấp”, chứ đừng nói đến những người xung quanh anh, cũng như những ký ức trong 18 năm trước đầu tiên của cuộc đời anh.

Ông nội Hạ giam Hạ Tây Chấp ở nhà, ra lệnh cho anh phải ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, trước khi trí nhớ chưa khôi phục, không cho phép ra ngoài quậy phá nữa.

Lần đó, ông nội Hạ thật sự nổi giận

Đó là lý do tại sao những đứa trẻ trong đại viện không dám ầm ĩ đi tìm Hạ Tây Chấp chơi đùa nữa.

Những chuyện này, Khương Dạng biết.

Khi thiếu niên lần đầu tiên xuất hiện, nụ cười rạng rỡ và ấm áp trên khuôn mặt cậu, ánh mắt trực tiếp và thẳng thắn cũng không phải Hạ Tây Chấp tính tình bướng bỉnh kia.

Bình luận

Để lại bình luận