Chương 77

Ông ngoại đã làm quá nhiều chuyện vì cô…

Mà đối với Hạ Tây Chấp mà nói, cô chẳng qua chỉ là đối tượng kết hôn phù hợp mà thôi.

Trong lòng Khương Dạng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn nuôi kỳ vọng vào cuộc sống hôn nhân của hai người.

Cô đặt chiếc gối Pikachu ở nơi dễ thấy nhất trong nhà…

Cô sẽ nói điều gì đó khi họ hẹn hò, đủ để nói rằng…..

Cô cố gắng, muốn làm cho Hạ Tây Chấp nhớ ra cái gì đó.

Khi kết hôn được ba tháng.

Bọn họ ngồi ở bàn ăn, khi Hạ Tây Chấp nhìn cô hỏi ra một câu kia: “Khương Dạng, trong lòng em có người mình thích không? ”

Khoảnh khắc đó.

Khương Dạng nghĩ rằng Hạ Tây Chấp đã nhớ ra chuyện gì đó

Cô rất mong chờ và gật đầu như vậy.

Tuy nhiên, những gì Khương Dạng nhìn thấy là đôi lông mày nhíu chặt và đôi mắt lạnh lùng đột ngột của người đàn ông.

Anh nói: “Vậy anh ta có giống anh không?”

Vào lúc đó, Khương Dạng thậm chí còn không cảm giác được đau khổ, chỉ cảm thấy buồn cười.

Thật nực cười…

Người cô thích là anh… Là người trước mặt…

Nhưng anh thật sự, ngay cả một chút cũng không nhớ ra

Bởi vì em… Em không chắc liệu anh có còn yêu em không.

Những lời này, Khương Dạng nói cẩn thận như vậy.

Nghe vào tai Hạ Tây Chấp, nhưng ở trong lòng anh hung hăng quất một roi.

Anh làm sao có thể không yêu Khương Dạng chứ.

Từ đêm lạnh giá năm anh mười bốn tuổi đó, Khương Dạng là người phụ nữ duy nhất có thể xuất hiện trong tâm trí anh.

Anh từ một thiếu niên trở thành một người đàn ông, tất cả sự trưởng thành mà anh đã trải qua đều không thể tách rời khỏi Khương Dạng.

Nhưng Khương Dạng quá đẹp…Quá tuyệt vời…

Người khác chế giễu cô là “công chúa”, nhưng trong lòng Hạ Tây Chấp, cô ấy chính là công chúa.

Từ nhỏ đến lớn anh chơi bời bất cần, ở trong trường học đánh nhau ẩu đả dường như từng là một vết nhơ.

Tưởng chừng như chỉ cần tiến gần Khương Dạng thêm một bước là sẽ làm vấy bẩn chiếc váy trắng như tuyết của công chúa.

Hạ Tây Chấp che giấu phần tình cảm này sâu bao nhiêu, thì sự tự ti của anh trước mặt Khương Dạng càng sâu bấy nhiêu.

Anh chưa bao giờ cảm thấy mình là người xứng đôi với Khương Dạng.

Cho dù là sau khi làm quân nhân, anh từng bước thăng tiến, thay đổi danh tiếng trong đại viện, trở thành người đàn ông trong miệng mọi người sự nghiệp thành công, đáng tin cậy.

Nhưng anh vẫn không thể biểu đạt ra một chút tình yêu nào đối với Khương Dạng.

Cho đến khi nghe tin Khương Dạng đi xem mắt kia.

Hạ Tây Chấp đã cẩn thận điều tra đối tượng xem mắt của Khương Dạng, dĩ nhiên là một người đàn ông vô luận là dáng người, tướng mạo, sự nghiệp đều không bằng anh.

Trong khoảnh khắc đó, Hạ Tây Chấp không thể kìm nén được cảm xúc mà anh đã đè nén trong lòng.

Trong quán cà phê đó, anh ngồi đối diện Khương Dạng, trở thành người xem mắt với Khương Dạng.

Đêm đó.

Anh tuân theo quy tắc và làm một số việc cứng nhắc, có trời mới biết trong lòng anh kích động đến mức nào.

Từ xem mắt đến kết hôn.

Trạng thái của Hạ Tây Chấp từ đầu đến cuối là không thể tin được.

Một giấc mơ khi còn trẻ của anh, nghĩ rằng cả đời không thể thực hiện, nhưng đã thực sự đã xảy ra.

Và giấc mơ, sẽ luôn luôn có một ngày tỉnh giấc

Bên cạnh bàn ăn ngày hôm đó, Hạ Tây Chấp biết trong lòng Khương Dạng có người mình thích, kết hôn với cô, thứ nhất là coi anh như thế thân, thứ hai là để vì cho ông ngoại bị bệnh một lời giải thích.

Trên thực tế, cuộc hôn nhân của họ chỉ tồn tại trên danh nghĩa kể từ thời điểm đó.

Ngay cả như vậy.

Hạ Tây Chấp vẫn không muốn buông tay.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh Khương Dạng, cho dù chỉ là một người thế thân cũng không sao cả.

Chỉ cần bọn họ còn là vợ chồng, một ngày nào đó, Khương Dạng sẽ thích anh, cho dù chỉ thích một chút thôi.

Bây giờ nghĩ lại, là anh sai rồi, sai lầm rất lớn.

Người Khương Dạng thích vẫn luôn là anh…

……

Hạ Tây Chấp cố gắng hết sức để điều chỉnh giữa những cảm xúc thăng trầm dữ dội, hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.

“Vậy tại sao em lại muốn ly hôn? A Dạng, người em thích và yêu vẫn luôn là anh, tại sao lại muốn ly hôn?”

Đây trở thành vấn đề mà Hạ Tây Chấp không nghĩ ra.

Anh dùng ánh mắt căng thẳng, dùng sức nhìn chằm chằm

Khi Khương Dạng nghe thấy từ “ly hôn”, một vết nứt xuất hiện trên biểu cảm mà cô đã cố kìm nén.

Từ vết nứt, có nỗi buồn, cũng có hối hận, đau đớn hơn.

Cô run rẩy nói: “Xin lỗi anh… A Chấp, em xin lỗi… Nếu như tiếp tục như vậy, em sẽ không nhịn được… Em thực sự muốn anh nhớ kỹ… Em không thể làm tổn thương anh… Nửa năm trước khi chúng ta ly hôn, anh bị thương phải nhập viện. Trên đường đến bệnh viện, em thậm chí hy vọng anh có thể bị thương nặng hơn một chút, để anh có thể nhớ… Em xin lỗi…”

Đó là mùa đông năm ngoái.

Bình luận

Để lại bình luận