Chương 78

Hạ Tây Chấp bị thương trong một vụ tai nạn

Bị thương đối với Hạ Tây Chấp mà nói là chuyện thường ngày, nhưng bị thương nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện, cũng là tình huống vô cùng khó khăn.

Đó là một vụ nổ súng và vô tình sượt qua cánh tay anh.

Ngay từ đầu Khương Dạng không biết tình huống bị thương của Hạ Tây Chấp.

Rõ ràng cô rất lo lắng.

Nhưng trong lòng cô lại có một tia mong đợi không thể chịu nổi, hy vọng chỗ bị thương của anh là ở sau gáy.

Có lẽ bằng cách này, ký ức đã mất của Hạ Tây Chấp có thể quay trở lại.

Sau khi Khương Dạng tỉnh táo, giật mình phát hiện suy nghĩ của cô đáng sợ cỡ nào.

Cuộc hôn nhân của hai người họ không có tình yêu.

Giống như một cái lồng giam và một mê cung.

Đưa bọn họ trói chặt vào nhau, dần dần đánh mất chính mình, cũng càng không thấy rõ đối phương.

Cho nên Khương Dạng lựa chọn ly hôn.

Ngay cả khi cô vẫn còn yêu người đàn ông này sâu đậm, cô vẫn phải thoát khỏi cuộc hôn nhân của mình.

Cũng là bởi vì lần này tránh thoát, bọn họ nhìn thấy đối phương trước kia không thấy được.

Khương Dạng biết rằng buổi xem mắt không phải do ông ngoại Khương sắp xếp mà là Hạ Tây Chấp chủ động, cũng là anh cam tâm tình nguyện cầu hôn.

Cho dù anh không có ký ức, cho dù anh biến thành một người đàn ông bướng bỉnh lạnh lùng, nhưng trong xương cốt anh vẫn là thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết như trước.

Anh thậm chí còn nhớ rõ những gì cô từng nói, cố chấp muốn hoàn thành lời hứa và không ngần ngại thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình.

Hạ Tây Chấp cũng vậy

Cuộc hôn nhân mơ ước của mình đã trở thành một sương mù dày đặc che mắt anh.

Anh ở gần Khương Dạng như vậy, nhưng thế nào cũng không thể nhìn rõ người vợ yêu thương trong lòng.

Ngược lại, sau khi ly hôn.

Anh đứng trên bờ vực đối mặt với mất mát, chỉ khi đó anh mới hoàn toàn thoát khỏi mê cung của hôn nhân bình thường.

Bên cạnh anh chưa bao giờ là một người vợ coi nhau như khách, mà còn là Khương Dạng, người cũng yêu anh sâu đậm.

……

“Xin lỗi… Em xin lỗi….”

Khương Dạng dùng tiếng khóc run rẩy, hết lần này đến lần khác nói xin lỗi, vì suy nghĩ đáng sợ lại tàn nhẫn kia trong đầu cô.

Hạ Tây Chấp ôm Khương Dạng mảnh mai và run rẩy vào lòng cùng với cổ tay của họ chưa bao giờ tách rời.

Vòng tay ôm chặt lấy nhau.

Khương Dạng áp vào lồng ngực căng cứng của anh, tựa như có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ dưới lồng ngực của người đàn ông.

Từng chút một, đập vào ốc tai cô.

Cùng rơi xuống, còn có lời nói trầm thấp của người nọ

“A Dạng, em đừng nói xin lỗi nữa, em không có chỗ nào có lỗi với anh, người chân chính nên nói xin lỗi là anh!”

“Xin lỗi, là anh đã quên em! Anh đã quên tất cả quá khứ quan trọng của chúng ta.”

“A Dạng, mặc dù anh không nhớ rõ giữa anh và em một tháng đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh yêu em, anh yêu em trước anh 18 tuổi. Khi anh 18 tuổi, anh yêu em. Sau khi 18 tuổi, anh vẫn còn yêu em. ”

“Thật ra, năm mười bốn tuổi, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên…”

Khương Dạng ngước đôi mắt đẫm lệ lên, kinh ngạc và ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.

Trên mặt Hạ Tây Chấp hiện lên vẻ hối hận, giống như trút được gánh nặng, cũng có sự bình tĩnh sau một thời gian dài im lặng.

Anh muốn nói với người phụ nữ anh yêu trước mặt tất cả những lời mà anh nghĩ rằng anh sẽ giấu trong tim cả đời.

Hai… Hai người ngốc… thực sự ngu ngốc, rất ngu ngốc…

May mắn thay, kẻ ngốc và kẻ ngốc là cặp đôi phù hợp nhất ~

Hôn nhân là vòng vây cạm bẫy con người, cũng có thể là mê cung sương mù dày đặc không thể nhìn rõ.

Cho dù đó là Giang Ninh hay Khương Dạng, đều giống nhau như thế.

Chỉ sau khi minh bạch với nhau, chúng ta mới có thể hoàn toàn ôm lấy nhau ~

Đã hết

Một ngày nọ.

Hạ Tây Chấp hoàn toàn thẳng thắn khi thiếu niên mười bốn tuổi rung động, cùng với sự tự ti và bối rối ở tuổi dậy thì.

Trong khoảnh khắc đó.

Khương Dạng dường như nhìn thấy một Hạ Tây Chấp hoàn toàn khác.

Anh không phải là người chồng trầm ổn quen thuộc của cô, không phải thiếu niên mười tám tuổi nhiệt huyết, mà là người con trai chưa từng thấy qua, sau khi rút đi hào quang, tràn ngập khuyết điểm

Bởi vì thích, luôn mong được thể hiện bản thân hoàn hảo nhất trước mặt người đối diện.

Nhưng đã quên

Nếu là thích, thì bất kể bạn trông như thế nào, đều vẫn sẽ thích.

Khương Dạng sau khi nghe xong những lời này, mấy lần rơi lệ, rồi lại rưng rưng nước mắt, bật cười một tiếng.

Cô nhẹ nhàng mắng một tiếng, “Đồ ngốc. ”

Khi Hạ Tây Chấp nhìn thấy nụ cười của Khương Dạng, anh mới hoàn toàn trút được gánh nặng.

Sau đó

Bọn họ ở trong phòng nhỏ của Khương Dạng, lại băng bó vết thương đang chảy máu của Hạ Tây Chấp.

Bình luận

Để lại bình luận