Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bùi Gia Mạt hơi ngạc nhiên khi cô nhìn thấy đôi mắt của Cố Quyết cứng đờ một hồi khi chạm vào mắt cô.

Cô buộc bản thân bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, cúi đầu xuống, tiếp tục nói chuyện với Chu Tư Viên về các bước lúc nãy để giải quyết vấn đề.

….

Bên ngoài lớp học.

Lâm Dược không giấu nổi hưng phấn, nhìn Cố Quyết: “Mày thấy chưa, cậu ấy là Bùi Gia Mạt đấy.”

Nhất thời Cố Quyết tỉnh lại từ ngạc nhiên, khuôn mặt thanh tú trùng khớp với cô gái mà anh đụng phải tối hôm qua.

Anh nhớ lại cái nhìn cảnh giác của cô gái, chỉ vì một cái đụng tay ngắn ngủi của anh mà cau mày ngạo mạn né tránh.

Cho nên khi Lâm Dược nói hết mọi chuyện về Bùi Gia Mạt, Cố Quyết một chữ cũng không nghe vào.

Sau hai tiết học, mưa đã tạnh, trong giờ nghỉ trưa Bùi Gia Mạt chạy đến phòng kinh doanh bên ngoài trường.

Trong cửa hàng trống rỗng chỉ có một người phụ nữ đang bế trẻ con, cô ấy đang cúi đầu để dỗ đứa trẻ ngủ trưa, không có thời gian để ý khách hàng đến.

“Chị ơi, em có thể nạp tiền điện thoại được không?” Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên phía trên.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, sững sờ mấy giấy.

Cô gái đứng trước mặt nhíu mày, nhìn cô ta hỏi: “Chị ơi? Em có thể nạp thẻ điện thoại ở đây được không ạ?”

“À được, em muốn lấy loại bao nhiêu?”

Cô gái đưa ra một tờ tiền mới, “100 ạ.”

Chưa đầy nửa phút, việc nạp tiền đã xong, trước khi rời đi cô gái không quên cúi người về phía nhân viên bán hàng: “Cảm ơn chị.”

Tắt điện thoại rồi khởi động lại, xem trên thanh tín hiệu đã có 4G.

Bùi Gia Mạt nhấp vào hộp tin nhắn, gửi tin nhắn cho Cố Quyết để giải thích: [Em xin lỗi, hôm qua điện thoại em bị hỏng, không thể trả lời tin nhắn của anh.]

Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, Bùi Gia Mạt đợi một hồi mà chưa nhận được hồi âm.

Ánh nắng buổi trưa khiến hơi thở của cô trở nên đờ đẫn, bên đường lúc này chỉ còn lác đác vài người.

Bùi Gia Mạt mỉm cười rồi cất điện thoại vào túi.

Trong tiết thể dục buổi chiều, không có việc gì để làm, mấy bạn nữ ngồi quây quần dưới bóng râm trò chuyện.

Trong đám đông, chỉ có Bùi Gia Mạc đứng lặng lẽ sang một bên, cúi đầu nhìn ánh nắng và bóng xuyên qua những chiếc lá đung đưa dưới chân cô.

“Gia Mạt ơi”. Đột nhiên có người gọi cô, Bùi Gia Mạt nhìn sang, là Chu Tư Viên. Cô ấy đang vẫy tay về phía cô, cô gái khác có lúm đồng tiền nhẹ nói với cô “Cậu ra đây ngồi đi, ở đó nóng lắm đấy”

Chu Tư Viên thấy cô đứng ở đó không nhúc nhích, đành phải đứng dậy chạy tới nắm lấy tay cô nói, “Ra đây ngồi nói chuyện với tụi mình đi”

Nhiệt độ của lòng bàn tay cô ấy chạm vào cô.

Ấm áp và mềm mại, đó là bàn tay của một cô gái.

Có phải cô ấy đang làm thân với mình không?

Bùi Gia Mạt bối rối cứ để mình bị kéo đến bóng cây

Mấy bạn nữ có tự giác nhường chỗ cho cô, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của cô, muốn nói chuyện với cô nhưng lại không đám.

Bùi Gia Mạt chuyển đến trường trung học Nhất Trung lúc nghỉ hè, cô không đến học quá mấy tiết, nhưng cô đã giành được huy chương thi đấu trong kỳ nghỉ.

Cô hiếm khi giao tiếp với mọi người, hầu hết cô dành thời gian ngồi im lặng học tập.

Nhưng không giống như những học sinh lớp 1 kỳ lạ và thờ ơ đó, Bùi Gia Mạt dường như có sự mê hoặc của riêng mình.

Không biết phải nói gì với cô, mấy bạn nữ đành phải tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Lâm Dược đẹp trai thật đó”. Nghê Thiến hạ thấp giọng ngưỡng mộ của mình, theo tầm mắt của cô ấy có thể nhìn thấy đội lớp 7 đang đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt.

“Ừ, cậu ấy là con lai mà đương nhiên phải đẹp trai rồi”. Chu Tư Viên mỉm cười đáp lại.

“Không chỉ đẹp trai mà tính cách của cậu ấy cũng rất tốt nữa, mấy bạn nữ trong lớp 7 may mắn ghê. Đâu như chúng ta, mấy đứa con trai trong lớp trông xiêu vẹo không đẹp gì hết”. Một cô gái tóc ngắn khác phụ họa theo, đồng thời đổi chủ đề sang Bùi Gia Mạt: “Gia Mạt nè, cậu có cảm thấy Lâm Dược đẹp trai không?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận