Chương 13

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 13

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Anh dừng lại rồi nói tiếp: [Nếu tôi là kẻ xấu làm lộ ảnh của cậu thì sao?]

Cô trả lời rất nhanh, vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng, có hơi khẩn trương không thể che giấu: [Nhưng anh không phải là người xấu mà]

Cố Quyết mở cửa sổ ra, trong nháy mắt mưa lớn trút xuống, gió oi bức mưa nóng bao phủ màn đêm dày đặc gián đoạn suy nghĩ của anh.

Im lặng một hồi, anh bắt chước cô gửi voice.

[Sao cậu biết tôi không phải người xấu?]

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng và trầm, giống như mưa tan trong gió đêm, đánh vào trái tim Bùi Gia Mạt

Cô đột ngột dừng lại, tim đập nhanh.

Nhưng giây tiếp theo, cô nhận được tin nhắn này: [Cậu vẫn còn trẻ, đừng làm những chuyện như vậy nữa. Khi nào cậu trưởng thành, cậu sẽ gặp nhiều chàng trai tốt hơn.

Đến lúc đó, cậu sẽ hối hận về hành vi thiếu suy nghĩ của mình.

Nếu cậu cảm thấy áp lực, cậu có thể nói với bạn bè hoặc gia đình những gì đang xảy ra. Đừng tùy tiện tin tưởng một người lạ.]

Năm cuối cấp 3, mọi người sẽ cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, anh có thể hiểu được sự hoang tưởng và tình yêu bệnh hoạn của con gái. Dù là dùng anh như một cách để trút giận, hay dùng anh để xoa dịu, giải tỏa nỗi buồn của cuộc sống nhàm chán, anh có thể chấp nhận được và sẵn sàng trở thành một cái gốc cây cho cô gái xa lạ dựa vào này trong khoảng thời gian suy sụp mất mát.

Chỉ cần đừng để lộ chuyện riêng tư của bạn cho người khác.

Anh biết thế giới thật khủng khiếp, kinh tởm

Thế giới này sẽ không bao giờ đối xử tốt với con gái.

Cố Quyết dựa vào mép cửa sổ, thấy hộp thoại đã yên tĩnh từ lâu, gió đêm thổi qua, những mảnh dục vọng tầm thường kia dần dần biến mất khỏi tâm trí anh.

Trong khi chờ đợi câu trả lời, anh nhìn biểu tượng thập phân ở đầu hộp thoại tiếp tục đổi thành “Đang nhập”, cho đến khi im lặng một hồi lâu, anh nhận được câu trả lời—

[Em không có bạn bè, em chỉ có mình anh thôi].

Cố Quyết sững sờ.

Anh không biết phải trả lời thế nào

Ngay sau đó, điện thoại đột nhiên reo lên một hồi

Con số nhỏ bắt đầu nhảy múa ở đầu màn hình, kéo dài không biết mệt mỏi, khiến anh không hiểu sao nhận ra rằng tính cách của cô gái này chắc hẳn phải vô cùng cố chấp và bướng bỉnh.

Chỉ một giây trước khi cuộc gọi sắp tự động bị cắt.

Cố Quyết nhấn nút nghe, không lên tiếng.

Anh nghe thấy tiếng thở của cô, im lặng vài giây như thể cô đang cố gắng tập trung suy nghĩ, cô nói: “Cố Quyết, em chưa bao giờ có ai khác ngoài anh, em chỉ gửi cho anh những tin nhắn và hình ảnh như vậy. Em làm như vậy bởi vì em thích anh cũng biết anh là một người tốt. ”

Bên ngoài hình như một cơn gió đêm thổi qua, ánh trăng chiếu lên cửa sổ. Cố Quyết cảm thấy mặt mình nóng bừng trong bóng tối, tim đập nhanh đến lạ thường.

Sau đó, một hồi im lặng, cô thấy anh không tin bèn nói tiếp: “Ngoài ra, em không còn trẻ là con nữa, em đã 17 tuổi rồi nên em biết mình làm gì.”

Nghe vậy, Cố Quyết đột nhiên nở nụ cười, xoay người dựa vào bệ cửa sổ.

“17 tuổi không phải vẫn còn nhỏ sao? Cậu vẫn còn chưa thành niên đâu”

Anh lớn lên ở nước ngoài, bởi vì việc huấn luyện nên học thêm hai năm.

Cho nên, 17 tuổi trong lòng anh vẫn là một đứa trẻ.

Mưa bên ngoài đập vào cửa kính

Bùi Gia Mạt ngồi trước cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay mép bàn, thì thầm nói: “Em sẽ sớm trưởng thành”

Cố Quyết không lên tiếng.

Trong cuộc đối đầu im lặng kéo dài này, cô nói tiếp:

“Cố Quyết à, em sẽ không gửi những bức ảnh này cho người khác, chỉ gửi cho anh xem thôi, được không ?”

Thấy anh vẫn im lặng, cô đành phải hạ thấp giọng đáng thương: “Cố Quyết, đừng bỏ rơi em mà, anh là người bạn duy nhất của em.”

Anh ngơ ngác

“Bạn bè ư?” Anh hỏi hơi bối rối

“Đúng vậy, anh đừng block em nữa. Dù em có làm gì hay nói gì quá đáng với anh, anh cũng không hề tức giận.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận