Chương 21

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 21

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cố Quyết ngồi ở một bên, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.

Nhưng sự cố xảy ra vài ngày trước đột nhiên hiện lên trong đầu anh.

Sau tiết thể dục, anh lần lượt mang những tấm thảm xốp dùng trong lớp trở lại phòng dụng cụ.

Đang định khóa cửa rồi đi ra ngoài, chợt anh nghe thấy có ai nói chuyện ở ngoài cửa.

Qua khe cửa, Cố Quyết thấy chàng trai đưa một bức thư tình cho cô gái trước mặt sau khi cẩn thận bày tỏ tình yêu của mình.

“Xin cậu hãy nhận lấy……” Chàng trai cúi người xuống, bày ra vẻ ngượng ngùng, giọng nói ngày càng thấp: “Đây là…… Bức thư này…… Tớ đã viết suốt ba đêm.”

Im lặng vài giây, một bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy góc phong bì.

Ánh mắt Cố Quyết dừng lại trên bàn tay đó, di chuyển theo động tác của cô.

Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt của Bùi Gia Mạt xuất hiện trước mặt anh.

Cô dường như chưa bao giờ cười, đôi mắt cô khi nhìn mọi người tràn ngập xa cách.

“Được rồi, cậu đi đi”. Giọng nói của cô còn lạnh hơn cả ánh mắt.

Chàng trai đỏ mặt gật đầu, như thể quá phấn khích, vừa quay người đã bỏ chạy luôn.

Cố Quyết vừa định đợi cô rời đi rồi mới đi ra ngoài

Không ngờ cô đột nhiên xoay người vươn tay đẩy cửa phòng dụng cụ.

Cố Quyết giật mình, vội trốn vào sau đống dụng cũ cũ trước khi cô bước nào.

Cánh cửa gỗ xập xệ phát ra tiếng két chói tai khi bị đẩy.

Một tia sáng tối tăm rơi vào.

Dưới ánh hoàng hôn, cô gái mặc đồng phục mùa thu bước vào căn phòng dụng cụ bụi bặm.

Cô bước đến bên cửa sổ phía tây, mở bức thư ra.

Sau khi đọc được vài giây, cô đột nhiên cười.

Trong mắt cô hiện lên vẻ khinh thường không che giấu

“Đúng là dở hơi”. Cố Quyết đang trốn cách đó không xa nghe rõ âm thanh trào phúng.

Nhưng những hành động sau đó còn khiến anh sốc hơn.

Bùi Gia Mạt lấy ra một bao thuốc lá và bật lửa từ trong túi áo khoác đồng phục của mình.

Âm thanh kim loại vang lên, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt ngây thơ của cô.

Cô hít một hơi thật sâu, giây tiếp theo làn khói tràn ngập trong không khí bao quanh cô.

Nhặt bức thư tình bị vứt sang một bên, cô đốt nó trước khi ném vào thùng rác.

Tro tàn của giấy bay lơ lửng trong bụi của mặt trời lặn.

Bùi Gia Mạt mặt vô cảm dựa vào cửa sổ.

Màu sắc buồn và lạnh lẽo của đồng phục mùa thu thật sự phù hợp với khuôn mặt cô.

Không ai biết cô đang nhìn gì, nghĩ gì.

Hút xong một điếu thuốc, cô quay người rời khỏi phòng dụng cụ mà không thèm quay đầu lại.

“Sao lại mưa nữa rồi?” Cô gái bị tiếng mưa làm phiền nằm trên bàn chán nản nhìn người bên cạnh: “Gia Mạt à, cậu có ghét mưa không?”

Bùi Gia Mạt dừng tay đang lật sách, nhẹ giọng nói: “Tớ không ghét”

“Vậy thì cậu rất thích hợp sống ở phía Nam, ở đây mưa suốt làm tớ nản lắm. Sau khi thi đại học xong tớ nhất định phải nộp hồ sơ vào trường phía Bắc mới được.’’ Chu Tư Viên nói xong lại hỏi cô một câu: “Có thành phố nào cậu muốn đi không?’’

“Ở đây cũng được mà”

“Nhưng……Vài ngày nữa, cậu sẽ nhận được thông báo nhập học Đại học Bắc Kinh đúng không”

“Đúng”

“Vậy lúc đó cậu sẽ rời khỏi nơi này để đến Bắc Kinh đúng không?’’ Trong giọng nói của cô gái ẩn chứa chút mong đợi.

“Không hẳn”. Giọng của Bùi Gia Mạt vang lên cùng với tiếng lật sách

“Hả?” Chu Tư Viên bật dậy, không giấu được sự hoang mang trong giọng nói: “Cậu không đến học Đại học Bắc Kinh sao? Là vì cậu không nỡ xa nhà à? Tớ không ngờ đấy Gia Mạt à, cậu quả là một đứa trẻ yêu gia đình đấy”.

Bùi Gia Mạt ngẩng đầu lên, thấy Chu Tư Viên đang nhìn cô với nụ cười dịu dàng.

Gia đình ư?

Cô không biết vừa rồi Chu Tư Viên có phải nói từ này không.

Sững sờ vài giây, những lời chuẩn bị thốt ra lại bị cô nuốt lại.

Khi tan học trời đã tạnh mưa một lúc.

Trong không khí ẩm ướt phảng phất có chút lạnh lẽo .

Khoảnh khắc bạn nhận ra tiếng ve sầu đã biến mất, mùa hè ở phía Nam đã chính thức kết thúc

Bình luận (0)

Để lại bình luận