Chương 23

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 23

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bùi Gia Mạt không ngờ cô lại nhận cuộc gọi từ Quý Gia Xuyên.

Quý Gia Xuyên là cha dượng của cô, nói đúng hơn là cha dượng trước đây của cô.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô không nói gì.

Sóng điện thoại kém khiến giọng nói của Quý Gia Xuyên nghe có chút xa lạ và mệt mỏi: “Gia Mạt, dạo này con vẫn sống tốt chứ?”

“Ừm, con vẫn ổn.’’ Cô kéo lại suy nghĩ của mình.

“Xin lỗi con, mấy ngày trước chú bận xử lý chuyện ở trường của Tư Nguyệt nên quên gọi điện cho con.”

“Không sao đâu chú à, chú đừng lo lắng cho cháu. “

“Được rồi, vậy con phải tự chăm sóc bản thân đấy, con nhớ phải dùng số tiền chú gửi cho con, đừng tiết kiệm nhé “

“Cháu biết rồi”.

“Cháu đã làm quen được với trường mới chưa?”

“Quen rồi ạ”.

Sau một hồi im lặng khó chịu, Quý Gia Xuyên ngập ngừng hỏi.

“Các bạn cùng lớp có tốt với cháu không?”

“Tốt ạ.” Trả lời không do dự.

“Có thật không?”

“Thật ạ “

Học sinh trong lớp thi đua chỉ biết học, còn ở đây Bùi Gia Mạt chỉ cần là một người không che giấu bản thân, cô có thể dễ dàng có được rất nhiều lòng tốt và sự nhiệt tình từ mọi người.

Thậm chí sẽ nhiều đến mức nằm ngoài phạm vi học tập, đến nỗi đôi khi cô cảm thấy rằng mình không thể chịu đựng được

Quý Gia Xuyên ở đầu bên kia hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi.’’ Sau đó, ông lại hỏi: “Gia Mạt à, cháu có đến Anh để đón năm mới cùng mọi người không? Chú sẽ mua vé trước cho cháu “

“Không cần đâu ạ ……”

Trước khi nói xong, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở đầu bên kia điện thoại, “Bố ơi, bố đang nói chuyện với ai vậy?”

Câu hỏi sắc bén và lo sợ.

Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, tựa như ông đang che mic nghe nói gì đó, sau đó là giọng nói của Quý Gia Xuyên: “Gia Mạt à, Tư Nguyệt đứa nhỏ này……”

Nghe được tên của Quý Tư Nguyệt lần nữa, Bùi Gia Mạt vô thức cắt ngang lời ông: “Chú à, muộn rồi con đi nghỉ ngơi trước đây.”

“……À, được rồi’’.

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Gia Mạt ngồi một mình trong đêm yên tĩnh rất lâu.

Nhìn thời gian, hình như vẫn chưa đến chín giờ.

Cô bật điện thoại lên, gửi icon cho Cố Quyết vẻ mặt uất ức.

Bởi vì đã sống một mình quá lâu, cô gần như quên mất cảm giác có ai đó để nói chuyện với cô là như thế nào.

Nhưng đúng lúc này, Cố Quyết xuất hiện.

Mặc dù thô tục đến mức không thể chịu nổi nhưng chuyện này cũng không ngăn được Bùi Gia Mạt nghĩ rằng Cố Quyết là thuốc giải độc của cô.

Nhưng nếu Cố Quyết phát hiện ra cô là người ngày nào cũng gửi tin nhắn khiêu dâm cho anh kể từ kỳ nghỉ lễ, có lẽ anh sẽ rất kinh ngạc.

Nói cách khác, anh hoàn toàn không biết rằng cô tồn tại, thậm chí còn không biết rằng có Bùi Gia Mạt trong khối của anh.

Nếu như vậy thì…… có lẽ sẽ tốt hơn……

Âm thanh rung đột ngột của điện thoại đã hoàn toàn cắt ngang suy nghĩ của cô.

Bùi Gia Mạt nhấp vào màn hình.

Cô nhìn thấy tin nhắn anh gửi, hỏi: [Có chuyện gì thế?]

Thời gian hiển thị là 21:02.

Lau sạch máu rỉ ra từ đầu ngón tay và từ từ nhấn phím: [Anh không tập luyện à?]

Trước khi gửi, một thông báo khác xuất hiện ở đầu kia của hộp thoại:

[Sao cậu không vui thế?]

Bùi Gia Mạt cắn ngón tay, nói dối: [Em đâu có không vui.]

Lời nhắc “đang nhập’’ ở trên hộp thoại hiển thị ngắt quãng hồi lâu, cuối cùng anh cũng gọi cho cô.

Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, cả hai đều không nói chuyện.

Nhưng Bùi Gia Mạt thường xuyên nghe thấy âm thanh bị bóp nghẹt của quả bóng tennis chạm đất.

Cô thì thầm nói: “Không phải anh đang tập à? Sao lại gọi cho em thế?’’

“Nghỉ ngơi chút.” Anh hỏi với cùng một giọng nhẹ nhàng, “Cậu không vui vì tôi không trả lời tin nhắn của cậu à?”

“Không phải.” Cô ủ rũ nói

“Tôi đang tập luyện.”

“Em biết.”

“Vậy sao cậu có vẻ buồn thế?”

Lần đầu tiên, Bùi Gia Mạt cảm thấy bất lực trong cuộc trò chuyện

Bình luận (0)

Để lại bình luận