Chương 24

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 24

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hóa ra anh ấy không phải là một chàng trai hung dữ và chậm chạp như vẻ ngoài, chỉ cần nghe thấy âm thanh và giọng nói của cô anh liền có thể hiểu được mọi thứ.

Cô nghe thấy tiếng Cố Quyết bước ra khỏi sân, tiếng gió và hơi thở trong mưa đêm hòa quyện vào nhau.

“Bởi vì em nhớ anh. “

Bởi vì em không thể nhìn thấy anh mọi lúc.

Con người đau khổ vì không thể nắm bắt được chính mình.

Giống như Bùi Gia Mạt không thể kiểm soát tình yêu hoang tưởng của mình dành cho Cố Quyết, thay vì trốn trong một góc tối để nhìn trộm vào cuộc sống của anh, nghĩ về anh rồi thủ dâm, gửi những tin nhắn mơ hồ, Bùi Gia Mạt thường xuyên nghĩ muốn giam cầm Cố Quyết trong ngôi nhà cũ này, không cho phép ai gặp anh, cũng không cho phép anh nói chuyện với ai hết.

Cô sẽ bịt mắt anh, cởi hết quần áo anh, ôm anh rồi hôn anh……

Thậm chí, cưỡng ép chiếm hữu anh….

Thật đáng sợ, sao cô có thể đáng sợ như thế?.

Cô gái sống trong góc tối và cũ kỹ nhất của thành phố dường như được bao phủ bởi rong rêu của mùa mưa ngay cả trong sâu thẳm tâm hồn.

Cô ôm chân ngồi cuộn mình trên ghế sofa, móng tay bị cắn đứt gãy, trong miệng nồng nặc mùi máu tanh.

Nhưng giây tiếp theo, Cố Quyết nói: “Tôi ở ngay đây.”

Cô dường như được sống lại.

“Anh vẫn luôn ở đây sao?’’

Anh thậm chí còn không hề do dự nói:

“Ừ, luôn luôn” Anh lúng túng an ủi.

Cô gái trong điện thoại đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng tinh khiết, camera chiếu vào phía dưới cổ của cô.

Mái tóc tùy hứng xõa trên ngực và vai, dưới ánh đèn mờ ảo tỏa ra tia sáng được phản chiếu dịu nhẹ. Cô trắng hơn Cố Quyết tưởng tượng, nhưng không hề ảm nhợt nhạt.

“Anh về rồi.” Cô dựa sát vào màn hình, bộ ngực tròn đầy đặn của cô gái phập phồng lên xuống phía dưới cổ, Cố Quyết hạ ánh mắt xuống gật đầu.

Anh vẫn chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn vào lúc chuyển sang gọi video.

“Bất kể lúc nào em đi tìm anh, anh đều sẽ ở đó sao?”

“Vậy thì cho em call video với anh, cho em gặp anh được chứ?”

“Em rất nhớ anh, Cố Quyết.”

Cố Quyết nghĩ rằng chính vì mình bị giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ của cô mê hoặc, nên đối với tất cả các yêu cầu của cô phản ứng đầu tiên của anh là muốn đáp ứng nó.

Cô dường như đang ngồi trên ghế sofa, ánh sáng mờ ảo che khuất khung cảnh xung quanh, nhưng có thể nhìn thấy môi trường cô đang sống không tốt lắm.

Cô gái cầm cốc nước bên cạnh lên uống, khi nghiêng người qua, Cố Quyết nhìn thấy những bông hoa trắng tròn mềm mại đan thành vòng tay, trượt xuống trên cánh tay mảnh mai của cô.

“Trên vòng tay của cậu là hoa nhài đúng không?”Anh hỏi, hơi nheo mắt vì bị cận thị

“Đúng vậy.” Cô gái sững sờ vài giây, giơ tay trái lên trước ống kính, ngượng ngùng nói: “Em mua ở cổng trường đấy, rẻ lắm”

“Đẹp lắm”. Anh nhìn qua với ánh mắt trầm tĩnh, lại vô cùng chắc chắc, nói tiếp: “Đeo trên tay cậu cũng rất đẹp.”

Cô nghe được lời khen này, đột nhiên đặt tay xuống, năm ngón tay trắng nõn thon dài nắm chặt váy.

“Anh có thích hoa nhài không?” Giọng cô trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lần này, Cố Quyết dường như chắc chắn rằng cô đang căng thẳng.

Không hiểu sao, nhịp tim của anh cũng trở nên rối loạn.

Nhưng anh vẫn nói, “Thích”

Dường như cô đang mỉm cười.

Tiếng cười rất khẽ, không thể nghe thấy.

Xen lẫn với tiếng quạt.

Nhưng Cố Quyết vẫn nhạy cảm nắm bắt được sự vui sướng của cô, đồng thời anh cũng nhìn thấy váy trắng tinh của cô gái bị gió thổi bay những gợn sóng nhỏ.

Sau đó lại là một khoảng thời gian dài im lặng.

Cố Quyết chỉ nhìn váy cô mà không nói lời nào.

Cho đến khi, có một tiếng động nhẹ trước cửa phòng ngủ.

Giống như có con mèo đang cào cửa.

Bộ não cô vốn đã uể oải đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Cho em xem mèo của anh được không?”

“Được chứ. “

Cố Quyết cầm điện thoại bước tới cửa, cúi người xuống ôm bé Mập Mập đang nghe lén ở góc tường vào trong vòng tay mình.

Bình luận (0)

Để lại bình luận