Chương 25

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 25

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Giây tiếp theo, khuôn mặt mèo con mập mạp đột nhiên chiếm toàn bộ màn hình.

“Dễ thương quá!” Giọng nói của cô không che giấu sự phấn khích, gần như nghiêng cả người về phía màn hình.

Mập Mập lập tức kêu meo vì hưng phấn.

“Mập Mập thích cậu lắm.” Cố Quyết chật vật chiếm một góc màn hình.

“Thật sao?” Cô ngọt ngào hỏi, kéo dài giọng

Do động tác nghiêng quá nhiều, bộ ngực trắng như tuyết của cô bị lộ ra từ đường viền cổ áo ngủ, lắc lư tạo ra gợn sóng.

Ánh mắt Cố Quyết nóng lên, vội vàng tránh đi, “Thật mà…… Cậu gặp nó là biết ngay.”

Đầu kia của video.

Bùi Gia Mạt nhìn chàng trai luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nay lại cúi đầu trước mặt cô, lộ ra vẻ mặt ngây ngô và bối rối – sự tương phản to lớn dễ thương này.

“Anh có muốn gặp em không?” Bùi Gia Mạt hỏi.

Thấy anh im lặng, cô không bỏ cuộc: “Anh có muốn không? Nếu anh không nói là em cúp máy luôn đấy”.

Dưới sự chất vấn lặp đi lặp lại của cô, cuối cùng anh lên tiếng: “Muốn”.

“Cố Quyết à” cô khẽ gọi tên anh, nín cười: “Anh nghĩ xem, sao anh lại đỏ mặt thế?”

“Tôi không đỏ mặt.” Anh cứng miệng nói. Nhưng hơi nóng trên mặt anh lan đến tận tai.

Bùi Gia Mạt không chọc anh nữa, chỉ mỉm cười: “Vậy anh có thích những bức ảnh lúc nãy em gửi cho anh không?”

Lại im lặng nữa.

Độ ẩm lâu ngày trên mặt đất đang lan rộng.

Sau đó là tiếng thở dài của anh, sự dịu dàng trong im lặng oi bức.

“Em chỉ gửi cho anh thôi, anh có thích không?” Cô hỏi lại.

Lại im tiếp.

Đầu bên kia điện thoại chỉ có một giọng nói nhỏ vang lên: “Thích.”

……..

Phía Nam tiếp tục mưa, nhiệt độ giảm xuống sau một đêm.

Cửa ra vào và cửa sổ của lớp học đã đóng kín, tiếng mưa không hoàn toàn tách biệt dường như đến từ một thế giới khác.

Phòng thư viện buổi sáng của lớp thi cũng yên tĩnh, mọi người đều mải mê viết câu hỏi, tiếng đầu bút cọ vào tờ giấy tràn ngập không khí.

Trong túi điện thoại đang rung

Bùi Gia Mạt mở ra, một tin nhắn quốc tế nặc danh.

Chỉ có một câu: [Bùi Gia Mạt, nếu mày chưa chết thì cũng đừng quấy rầy cuộc sống của nhà tao nữa.]

Thật là vừa đáng hận vừa buồn cười

Nực cười thật, Quý Tư Nguyệt. Cô ta thật sự có mặt mũi để nói à?

Bùi Gia Mạt nắm chặt điện thoại đến mức các khớp xương trắng bệch.

Nửa phút sau, ngón tay cô từ từ gõ chữ.

[Chị à, chị lại điên nữa rồi.]

Sau đó, cô thẳng tay block luôn.

“Nếu anh muốn gặp em, sau tiết đầu tự học buổi tối em sẽ đợi anh ở thư viện tầng một.” Sau khi gửi tin nhắn này, sự buồn bực trong lòng Bùi Gia Mạt cả ngày cuối cùng cũng tan biến.

Thấy anh không trả lời, Bùi Gia Mạt lại gửi một tin nhắn khác trước khi rời khỏi lớp: [Em sẽ chờ đợi cho đến khi anh đến.]

Góc ở phía đông của trường.

Tắt hết đèn trên hành lang dọc đường, Bùi Gia Mạt cầm chìa khóa duy nhất vào thư viện và mở cửa.

Bắt đầu chờ đợi.

Anh ấy sẽ đến.

Bùi Gia Mạt chắc chắn như thế

Quả nhiên, năm phút sau.

Ngoài cửa có tiếng bước chân quen thuộc.

Nặng nề, chậm chạp, từng bước tới gần.

Cửa sau thư viện bị đẩy ra.

Thân hình chàng trai dường như cao hơn mép cửa, anh do dự một lúc sau đó hơi nghiêng người về phía trước rồi bước vào bóng tối.

Mùi sách cũ xộc thẳng vào mặt anh.

“Cậu có ở đây không?” Anh có vẻ lo lắng, đi vài bước rồi dừng lại

“Anh nhắm mắt vào đi.” Trong không khí ngột ngạt, giọng nói của cô phát ra từ phía sau giá sách, như thể để xoa dịu.

Cố Quyết ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tiếng bước chân đến gần cho đến khi dừng lại cách anh nửa mét.

Sau đó, tay anh bị nắm lấy.

“Anh cúi thấp xuống chút.” Cô ra lệnh.

“Được.”

Cố Quyết ngồi xổm xuống, cảm nhận được hơi thở của cô đang ở gần trong tầm tay.

Rất ngọt, hơi thở của cô rất ngọt

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt anh bị thứ gì đó che phủ.

Mỏng và dài, giống như chiếc cà vạt đồng phục học sinh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận