Chương 29

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 29

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chỉ có một lần.

Nhiều năm trước, khi anh trở về Trung Quốc sau kì nghỉ, anh gặp một cô bé chạy trốn khỏi nhà trong một cơn mưa lớn.

Nhưng đó chỉ là một cuộc gặp gỡ vội vã, cô gái đang ôm một con mèo hoang đầy máu trong tay, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, dưới màn sương mù mù mịt trông rất đáng thương.

Cô gọi anh là anh trai.

Những ngón tay trắng nõn mềm mại nắm chặt góc áo khoác của anh, cầu xin anh hãy cứu chú mèo con tội nghiệp.

Mặc dù ký ức không bao giờ có thể nhớ lại hình dáng thật sự của cô.

Nhưng anh nhớ giọng nói của cô bé, giọng điệu ủy khuất khi cô khóc.

Rất giống giọng của số mười một.

Cô bé đó tên là gì nhỉ?

Trong im lặng, Cố Quyết cố gắng hết sức nhớ lại.

Anh nhớ rằng cô gái đó đã từng sống trong biệt thự ở góc đối diện nhà dì anh.

Hôm đó, anh đưa con mèo đến bệnh viện rồi trở về nhà dì.

Anh tìm cơ hội vào bếp phụ giúp, nước từ từ chảy qua đầu ngón tay, anh giả vờ thản nhiên nhắc đến: “Dì ơi, dì có biết gia đình sống ở góc bên kia không?”

Người dì trả lời mà không ngẩng đầu lên: “Dì biết, gia đình họ Quý đã sống ở đấy lâu rồi, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì ạ, cháu chỉ hỏi vậy thôi.” Anh thản nhiên cúi đầu xử lý hải sản mua ở chợ.

Dì mỉm cười và không nói gì nữa.

Im lặng hồi lâu, trong tiếng nước chảy đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp: “Cô gái trong gia đình đó tên là gì vậy dì?”

“Hả?” Dì ngước mắt lên, thấy anh hoảng hốt tránh ánh mắt đi, bên tai xấu hổ, người dì chợt hiểu ra, “Ý cháu là cô gái cao, gầy xinh đẹp đó à?”

Cố Quyết không nói gì.

Mím chặt môi.

“Đó là con gái của ngài Quý ấy.” Dì bước đến sờ cái đầu rũ xuống của anh.

Dì nhẹ giọng nói: “Hình như tên là …… Tư Nguyệt gì ấy.”

“Quý Tư Nguyệt.”

Đột nhiên có một cơn lạnh lẽo sau gáy cô

Bùi Gia Mạt quay đầu lại nhìn thấy Chu Tư Viên đang cười tủm tỉm tinh nghịch thu tay lại, đưa một chai soda cam vừa lấy ra khỏi tủ đông đưa cho cô.

“Uống đi, mời cậu đấy. “

“Không cần đâu.” Cô thu hồi ánh mắt ngạc nhiên rồi từ chối.

“Cậu cầm đi.” Chu Tư Viên cưỡng ép nhét soda vào tay cô, nắm lấy cánh tay cô: “Tớ mua thừa một chai, uống thêm nữa tớ đau bụng mất.”

Bùi Gia Mạt nhẹ nhàng hạ ánh mắt, nhớ tới mấy ngày trước cô gái bên cạnh nằm trên bàn đau đớn vì bà dì đến sớm, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Sau này cậu uống ít đá thôi.”

Hai người khoác tay nhau đi dạo trong sân trường, khi đi ngang qua bảng thông báo thì phát hiện ra kết quả kỳ thi thử vài ngày trước đã được công bố.

Trong bảng xếp hạng, Bùi Gia Mạt đứng đầu với thành tích xuất sắc, tàn nhẫn đánh bại người thứ 2 hơn 40 điểm.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thì thầm giữa đám đông rải rác.

“Bài thi lần này khó thế mà sao đám biến thái có thể đạt điểm cao như vậy.”

“Cái này giống như một cái máy thi ấy”

“Cậu ấy thực sự có 3 môn đạt điểm tuyệt đối. So với cậu ấy thì tao cảm thấy mình như một loài côn trùng đế giày chưa tiến hóa hết vậy…..”

Bùi Gia Mạt từ phía sau đám người đi vòng qua, ánh mắt của cô ấy không ngừng một giây.

Lúc leo lên cầu thang, Chu Tư Viên nắm lấy tay cô nói: “Cậu có biết gần đây Lâm Dược lớp 7 luôn lén lút hỏi tin tức sau lưng cậu không? Hôm qua cậu ta gọi điện cho tớ xin số của cậu đấy”

“Mặc kệ cậu ta.”

“Hiểu rồi.” Cô gái nở nụ cười ngọt ngào ôm lấy cánh tay cô, không buông tay, hỏi: “Nhưng mà Gia Mạt này, chẳng lẽ cậu thật sự không thích Lâm Dược sao? Cậu ấy đẹp trai lắm á, kết bạn thôi cũng đáng.”

“Không cần.” Bùi Gia Mạt cụp mi xuống, hơi cau mày.

Khi hai người họ đi qua góc cầu thang, ánh sáng ban ngày từ cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt trong veo của cô.

Trái tim Chu Tư Viên mềm nhũn, quay đầu nhìn cô mỉm cười: “Bố mẹ cậu may mắn ghê có thể sinh ra một cô gái nhỏ ngoan ngoãn như cậu.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận