Chương 46

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 46

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhưng nó giống như đang kiềm chế, đè nén ham muốn săn mồi không thể chịu nổi trong lòng thì đúng hơn.

Xe buýt đang đến.

Cô buộc phải tách khỏi anh, bước vào xe, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ và ngồi xuống.

Trong xe tràn ngập mùi ẩm ướt mùa mưa.

Chợt cô nhớ đến một câu cô đã đọc không biết bao nhiêu lần trên mạng, tình yêu không phải là chiếm hữu, mà là kiềm chế.

Ánh đèn trên cao chập chờn.

Cô lắc đầu.

Không đúng.

Không đúng.

Tình yêu không phải là sự kiềm chế.

Cũng không phải là sự nhẫn nhịn.

Tình yêu lẽ ra phải là một kẻ săn mồi có sức tàn phá khủng khiếp.

Là xé nát, là chiếm hữu

Đó là một nỗi ám ảnh bệnh lý.

Đó là để đưa dương vật của anh cắm vào âm đạo của tôi.

Ở trong cơ thể ấm áp của tôi suốt đêm mưa lạnh.

Cố Quyết vẫn đứng bên trạm qua màn mưa.

Giây tiếp theo, Bùi Gia Mạt đang nằm trên cửa sổ xe, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mưa, nhìn anh qua cửa sổ như một chú cún con.

“Cố Quyết……” Với vô số ý nghĩ bệnh hoạn trong đầu, cô thấp giọng nói với anh trong đêm, “Tạm biệt.”

Tối hôm đó về nhà.

Bùi Gia Mạt nhận được tin nhắn từ Cố Quyết.

Khung thoại nhiều thêm một câu, đã lấp đầy toàn bộ tin nhắn của một tháng này.

Anh nói: [ Chúc cậu thi tốt, Bùi Gia Mạt.]

Khí hậu ở phía Bắc rất khác so với phía Nam.

Vài ngày sau khi cô đi thi, tuyết bất ngờ rơi ở Bắc Kinh.

Bùi Gia Mạt chưa bao giờ trải qua cái lạnh như vậy.

Những cành cây ngoài cửa sổ lớp học bị sức nặng của tuyết làm gãy, không khí lạnh lẽo ùa vào từ mọi ngóc như cắt da cắt thịt

Có lẽ do không quen ở đây nên buổi sáng khi thức dậy cô bắt đầu cảm thấy không khỏe, trong lòng luôn có điều gì đó đè nặng, đầu óc choáng váng.

Ngồi trong phòng thi im lặng, sau khi trả lời câu hỏi hóa học cuối cùng, thời gian chỉ mới trôi qua hơn một nửa.

Các câu hỏi được trả lời trôi chảy, hay nói cách khác, ngay từ khi tham gia buổi phỏng vấn của Đại học Bắc Kinh vào ngày đầu tiên, cô đã cảm thấy mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến mức đáng lo ngại.

Khi đưa bài kiểm tra cho giám thị, cô giáo liếc nhìn bài kiểm tra của cô, nhìn cô một lúc rồi đưa ra ánh mắt khẳng định.

Khi con người gặp phải cái lạnh lẽo tột cùng, họ sẽ nghĩ đến những người mà trong tiềm thức họ muốn nương tựa nhất.

Sau khi bước ra khỏi phòng thi, gió lạnh xen lẫn sương mù ẩm ướt ùa vào tứ chi. Khi đứng trước hành lang của tòa nhà giảng dạy để tránh tuyết, cô gửi tin nhắn cho Cố Quyết.

“Đợi em về em có thể gặp anh không?” Kiên nhẫn và kiềm chế không phù hợp với Bùi Gia Mạt khi đối mặt với Cố Quyết.

Cô chỉ muốn tìm cơ hội để bày tỏ tình yêu của mình với anh một cách thẳng thắn, ngay cả khi có thể bị từ chối và phớt lờ. Nhưng chẳng quan trọng.

Sự chờ đợi kéo dài như cả một mùa đông

Do dự một hồi, ngón tay tiếp tục bấm vào màn hình: “Áo khoác của anh vẫn ở chỗ em.”

Vừa bấm gửi thì có ai đó vỗ nhẹ vào vai cô từ phía sau.

Xoay người lại, một người khác giới với khuôn mặt xa lạ, nhìn cô, ngạc nhiên nói: “Bùi Gia Mạt? Là cậu đúng không?”

Ở vùng khí hậu khắc nghiệt, con người cũng trở nên chậm chạp.

Chàng trai trước mặt không cao, trên sống mũi đeo một cặp kính, trang phục mơ hồ toát ra vẻ sung túc.

Cô còn chưa kịp giật đầu, chàng trai quen thuộc nói: “Vừa rồi tớ nhìn thấy cậu ở phòng thi, đã lâu không gặp, cậu còn nhớ tớ không?”

Cử chỉ quen thuộc trong lời nói của chàng trai này khiến Bùi Gia Mạt cảm thấy rất khó chịu.

Đến nỗi cô lùi lại một bước, vẻ mặt lạnh lùng

“Tớ là Chương Kiêu Nhiên đây, chúng ta học cùng lớp hai năm ở trường trung học Bách Hoa đấy, cậu có nhớ không?”

“À…..Nhìn biểu cảm của cậu thì tớ đoán chắc cậu không nhớ rồi. À còn nữa, chúng ta đã làm bạn cùng bàn hơn nửa năm đó.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận