Chương 56

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 56

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Anh nghĩ thứ này thật kì diệu.

Ngoài ra còn có một lớp da thịt mềm mại ẩn trong phần thân dưới của cô thay đổi theo dục vọng.

Cố Quyết vùi mặt vào sau gáy cô, hơi nóng trong cơ thể anh nhất thời khó tiêu tan được, thậm chí anh thật sự muốn cúi xuống liếm mút thứ đó.

“Bùi Gia Mạt.” Trong bóng tối, anh đột nhiên gọi tên cô

Trái tim anh bắt đầu ngứa ngáy.

So với việc chạm vào vùng kín mỏng manh của cô gái, anh cảm thấy sung sướng và thỏa mãn hơn khi biết rằng người trong vòng tay mình là Bùi Gia Mạt.

“Ha…… Nhanh lên……” Khoái cảm chồng chất ở nơi sâu thẳm bên trong, cô căng thẳng cong ngón chân, cả người cuộn tròn trong vòng tay anh, hơi thở dần dần trở nên nặng nề hơn.

Anh ngoan ngoãn tăng tốc, dường như tiểu huyệt của cô lại chảy nhiều nước hơn.

Trong lúc hoảng hốt, âm đạo của cô đau nhức và sưng tấy lên đến đỉnh điểm, cô gần như siết chặt cánh tay anh, cảm giác khoái cảm đột nhiên cứng đờ lại khiến cô choáng váng đầu óc.

“Ahhh……Anh ơi…..Không….Dừng lại…….”

Cố Quyết không biết tại sao, nhưng vẫn ngoáy hột le, dưới sự vùng vẫy của cô, đầu ngón tay anh vô tình chui vào âm đạo của cô.

Cô cắn cánh tay anh, bắn ra dâm thủy lỏng khắp giường.

Ga trải giường ướt đẫm.

Cô vẫn còn run rẩy trong vòng tay anh, lòng bàn tay Cố Quyết chạm vào cái bụng đang co giật của cô. Xoay người cô lại và ôm cô trong vòng tay anh.

Vì đang bị bệnh nên cơn buồn ngủ sau khi đạt cực khoái xâm chiếm suy nghĩ của cô rất nhanh.

Bùi Gia Mạt ngủ thiếp đi như thế.

Cố Quyết gạt đi mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên má cô, đứng dậy xuống giường, tìm khăn giấy rồi giúp cô lau khô phía dưới ướt đẫm.

Anh bế cô đến chiếc giường sạch sẽ đến chỗ lúc nãy anh ngủ.

Còn anh ngủ ở giường bị ướt đẫm của cô.

Dưới ánh trăng, anh hôn lên gương mặt cô, “Ngủ ngon.”

Ngày hôm sau, Bùi Gia Mạt ngủ đến chín giờ rưỡi sáng mới tỉnh dậy.

Lúc đó, Cố Quyết đã rời đi, cô ngồi dậy, đầu óc choáng váng nhất thời không nhớ được chuyện gì đã xảy ra tối qua, cho đến khi kí ức dần dần hiện lên, cô mới thấy đầu giường là xấp tiền mà cô đã đưa cho Cố Quyết tối qua, còn có một chiếc điện thoại còn nguyên vẹn nữa.

Bên dưới là một tờ giấy note được xé ra từ bàn học của cô.

Chữ viết tay được viết vụng về và nghiêm túc:

“Đừng nghĩ đến việc trả tiền cho anh nữa. Nếu hành vi của anh tạo cho em gánh nặng tài chính, anh cảm thấy rất có lỗi, lần sau anh sẽ không làm như vậy nữa.”

“Điện thoại của em hình như không thể bật được, anh để của anh lại cho em, anh tháo thẻ SIM ra rồi, điện thoại của em ở cạnh giường, em nhớ lắp vào nhé.”

“Anh đi đây. Hôm nay em đừng đến trường, ở nhà nghỉ ngơi đi nhé?”

“Tạm biệt, Bùi Gia Mạt.”

Ở góc phòng học, Cố Quyết nằm trên bàn ngủ suốt 3 tiết, ánh nắng qua khe cửa sổ chiếu lên bờ vai rộng rắn chắc của anh.

Có một vài tiếng gõ lên bàn, anh tỉnh dậy, từ từ ngẩng đầu lên khỏi cánh tay.

Anh liếc nhìn người đang đến, nhưng không nói lời nào.

“Tối qua mày đi đâu thế?” Lâm Dược ném chai nước tới, ngồi xuống bên cạnh, nhìn anh từ trên xuống dưới: “Mày không đến tập luyện.”

Cố Quyết nhận lấy nước, mở nắp chai ra: “Có việc gấp.”

Lâm Dược nhìn anh, trêu ghẹo: “Mày thì có chuyện gì chứ? ……Không đi uống rượu, cũng chẳng có bạn gái….” Vừa nói xong cậu ta sửng sốt, đột nhiên cúi người xuống nhìn cổ anh, cậu ta nhìn chằm chằm vào đó rất lâu, hạ giọng nói: “Đm không phải tối qua mày đi hẹn hò đấy chứ?!”

Cố Quyết đột nhiên bị sặc nước, ho mấy tiếng không ngừng. Sau khi bình tĩnh lại, sắc mặt lạnh lùng nói: “Đùa kiểu gì thế.”

Lâm Dược mỉm cười, lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, bật camera nhắm vào vị trí dưới cằm: “Tự mày nhìn coi. Ghê nha, tình hình chiến đấu chắc mãnh liệt lắm.”

Anh liếc nhìn vào máy ảnh rồi nhanh chóng kéo khóa kéo áo khoác lên.

Bình luận (0)

Để lại bình luận