Chương 63

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 63

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bùi Gia Mạt mua cho bà, nhìn bà ăn hai miếng bèn lo lắng nói: “Bây giờ mẹ có thể ăn lạnh được ư?”

“Hả?” Bùi Nhân không hiểu

“Không phải mẹ đang mang thai sao?” Bùi Gia Mạt cúi đầu nhìn bà, nhẹ giọng hỏi.

Bùi Nhân mỉm cười, nắm tay cô đặt lên cái bụng hơi nhô ra của bà: “Bác sĩ nói có thể ăn một tí. Con sắp làm chị rồi, Gia Mạt có vui không?”

Cô gật đầu, cẩn thận chạm vào bụng Bùi Nhân.

Cảm nhận được chút ấm áp này khiến cô cảm thấy dễ chịu, từ nhiệt độ của mẹ cô.

“Con cũng ra đời ở đó phải không ạ?” Bùi Gia Mạt miễn cưỡng bỏ tay xuống, đành phải ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Bùi Nhân.

“Đúng rồi.” Bùi Nhân chạm vào khuôn mặt trắng như tuyết đáng yêu của con gái mình rồi mỉm cười: “Đồ ngốc.”

“Có kẻ ngốc nào luôn đứng đầu trong các kỳ thi không mẹ?”

“Có chứ” Bùi Nhân ôm Bùi Gia Mạt và hôn lên trán cô.

“Ở đâu ạ?”

“Trong vòng tay của mẹ.”

Bùi Gia mạt năm nay 15 tuổi, giống như bao đứa trẻ khác, cô cũng có ước mơ của riêng mình.

Đạt huy chương vàng trong cuộc thi, hoàn thành tốt chương trình cấp 3, được tiến cử vào trường đại học tốt nhất và học chuyên ngành mình yêu thích.

Cô muốn có một người bạn sẽ không bao giờ rời xa và một ngôi nhà nhỏ.

Nhưng giữa bao ước mơ ấy, điều cô mong muốn nhất chính là được ở bên mẹ mãi mãi.

Cho đến lúc này, Bùi Gia Mạt không thể nói ra lời để bảo Bùi Nhân hãy rời khỏi chú Quý, cô muốn Bùi Nhân được hạnh phúc.

Cô muốn bà ấy đặt thân phận làm mẹ của mình xuống, hãy là chính mình trước.

Cô không còn đòi hỏi ai phải thay đổi vì mình nữa.

Nhưng, nếu có thể, cô muốn một chút tình yêu hơn là thua thiệt và nước mắt.

Sau khi Bùi Gia Mạt nói xong câu cuối cùng, trời bỗng đổ một cơn mưa phùn.

Cô ngẩng đầu, nắm chặt tay anh: “Anh ơi, trời mưa rồi.”

Ánh sáng trong cơn mưa đêm chiếu lên khuôn mặt cô, bao bọc vẻ mặt gần như ngây thơ.

Cố Quyết nhẹ nhàng đáp lại.

Nhưng anh cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè nặng lên trái tim mình.

Cầu thang đổ nát.

Bùi Gia Mạt ôm eo đẩy anh ra ngoài, nhưng dù cô có cố gắng thế nào, chàng trai cao lớn vẫn đứng vững ở đó.

Hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng và hung dữ của anh, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ẩn chứa một cảm xúc không muốn rời xa.

Trong lúc hết đường, Bùi Gia Mạt chỉ có thể kiễng chân lên, ôm lấy cổ anh, dùng đầu mũi cô nhẹ nhàng xoa cằm anh: “Anh sẽ muộn nửa tiếng tập luyện đấy.”

Trong im lặng, ngọn đèn cũ trên đầu anh nhấp nháy.

Cố Quyết chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên môi cô rồi nói: “Đừng đuổi anh đi.”

Dường như không ngờ tới sẽ có cảnh tượng như vậy, lần này đến lượt cô thở dài: “Anh à, không phải em đuổi anh đi mà là tối nay anh thật sự phải đi luyện tập mà.”

Anh đã liên tục nhận được tin nhắn của Lâm Dược trên xe buýt.

Thúc giục anh tối nay đi tập luyện, nếu không sẽ bị phạt chạy hai mươi nghìn mét.

Anh không biết liệu cậu ta có đang phóng đại quá không.

Nhưng quả thực anh đã dành quá nhiều thời gian cho cô.

Không nên như thế này

Bùi Gia Mạt quyết tâm, giơ cánh tay lên chặn giữa hai người bọn họ, định vùng ra nhưng bị anh giữ lại, kéo vào lòng.

Hơi thở ấm áp phả vào cổ cô.

Giọng anh trầm đến mơ hồ: “Để anh ôm em thêm một phút nữa”

Nói xong, lực tác động lên cánh tay cô sau lưng cô trở nên nặng nề hơn.

Từng phút từng phút trôi qua.

Cô chạm vào mái tóc ngắn nhọn của anh:

“Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau mà.”

“Buổi trưa cùng nhau ăn trưa có được không?”

“Gần hết thời gian rồi.”

“Em không muốn xa anh, nhưng cũng không muốn anh vì em mà trì hoãn việc của mình.”

“Anh trai à…..”

“Được.” Cuối cùng, cái ôm khiến người ta hít thở không thông cũng buông ra, anh chỉ chịu đựng hôn nhẹ lên trán cô, “Anh nhìn em đi lên.”

Sau khi rời khỏi cái ôm này, Cố Quyết nhìn bóng dáng cô từng chút một bước vào màn đêm, cánh cửa gỗ mục nát khi đóng lại phát ra âm thanh nặng nề.

Bình luận (0)

Để lại bình luận