Chương 76

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 76

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khi ánh mắt ánh mắt của anh vội vàng nhìn về phía cô qua hàng rào lưới sắt của sân vận động, dường như cơn mưa rơi đã lâu cuối cùng cũng tạnh, thời tiết thường xuyên mưa rào ở phía Nam dường như chợt tạnh hẳn lúc đó.

“Chỉ là lúc đó anh không biết em thôi.” Nghĩ đến đây, cô đột nhiên đứng thẳng người lên, mỉm cười cắn môi của anh, “Sau khi tan học, hầu như ngày nào em cũng đi theo anh, có khi anh không trả lời tin nhắn của em, em rất khó chịu, cứ nghĩ một ngày nào đó em sẽ tìm cơ hội trói anh lại rồi nhốt anh vào trong phòng, rồi ép anh ân ái với em mỗi ngày, để anh không bao giờ rời bỏ em nữa.”

Anh ngoan ngoãn ngồi đó, để mặc cô liếm và cắn anh, “Anh sẽ không.”

“Hả?”

Môi và lưỡi thoáng chốc tách ra, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào nhau, hơi thở chôn trong lồng ngực dao động như thủy triều.

Cố Quyết nhìn chằm chằm vào mắt cô, nghẹn ngào nói: “Anh sẽ không rời xa em.”

Ánh nắng buổi chiều xuyên qua những đám mây, cơn gió nhẹ thổi qua trán và khuôn mặt người thiếu nữ.

Bùi Gia Mạt nằm trên bàn học ngủ say sưa. Mãi cho đến giờ nghỉ trưa mọi người lần lượt trở về, cô mới tỉnh dậy sau giấc ngủ.

“Tối qua cậu đi ăn trộm à, ngủ cả buổi sáng cơ đấy.” Chu Tư Viên vươn tay lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô rồi mỉm cười nói

“Ừ, ba ngày lận.” Giọng cô sau khi ngủ trở nên khàn khàn, cánh tay bị đè đến tê dại, nhất thời không chống dậy được, cô cử động cánh tay, sợi dây mỏng trên cổ tay trượt xuống, từ cẳng tay đến cổ tay, đập nhẹ xuống bàn.

Chu Tư Viên vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay liền nắm lấy tay cô nhìn kỹ hơn. Kiểu dáng rất độc đáo, với một chuỗi mỏng được xâu chuỗi với một vài bông hoa nhỏ tròn màu trắng, đính thêm vài viên kim cương vụn. Khi mặt trời chiếu vào, dây vòng và những viên kim cương sẽ phản chiếu với ánh sáng.

“Đẹp quá, tớ chưa từng thấy cậu đeo bao giờ.” Ngẩn ngơ một hồi, cô ấy lại hỏi: “Anh ấy tặng cho cậu à?”

“Ừ.” Bùi Gia Mạt vẫn nằm trên bàn, cổ áo len trượt sang một bên, trên chiếc cổ trắng nõn xuất hiện mấy vết đỏ.

Chu Tư Viên không hiểu gì, bèn đưa tay sờ chỗ đó, nghiêm nghị nói: “Gia Mạt ơi, cậu bị dị ứng rồi kìa.”

Bùi Gia Mạt bị cậu sờ có hơi ngứa, cô kéo cổ áo mình cao lên: “Không phải dị ứng đâu.”

“Đó là dị ứng mà, lần trước tớ đi cắm trại bị côn trùng cắn thật…..”

Va phải ánh mắt lảng tránh của cô, nhất thời nghĩ đến chuyện gì đó, Chu Tư Viên đột nhiên đỏ mặt, do dự hồi lâu, cũng cúi xuống, đối mặt với cô, lặng lẽ nắm tay cô dưới gầm bàn: “Hai người thật sự…làm cái kia sao?”

“Gì cơ?”

“Trời, cậu biết mà.” Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, siết chặt lòng bàn tay.

“À. “

“Có đau không?” Cô ấy nhìn cô, ngây thơ hỏi.

Câu hỏi này thực sự khiến Bùi Gia Mạt bối rối, suy nghĩ hồi lâu, cô nhẹ nhàng nói: “Lúc đầu sẽ có hơi khó chịu, nhưng…” Cô tựa đầu vào tai Chu Tư Viên, hơi thở nhẹ nhàng như một cơn gió nhẹ: “Nếu làm thoải mái hơn thì sẽ không có cảm giác đau nữa.”

Hơi thở kia vẫn phảng phất bên tai, nhịp tim của Chu Tư Viên đột nhiên tăng nhanh rất nhiều, cô ấy nhìn chung quanh, hạ giọng nói: “Thật à? Lúc cảm thấy thoải mái ấy, có chảy nhiều nước như trong truyện không?

“Có chứ.” Bùi Gia Mạt mỉm cười, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má nóng bừng của cô ấy, “Viên Viên nè, cậu đỏ mặt rồi kìa, đang nghĩ gì thế?”

Chu Tư Viên sững sờ, sau đó đột nhiên vùi mặt vào trong khuỷu tay mình, lắc đầu thật mạnh.

“Vừa rồi cậu đang nghĩ đến ai thế? Cậu thích ai à?”

“KHÔNG CÓ!”

“À.” Bùi Gia Mạt cười lớn, cố ý trêu chọc cậu

“Không có mà!”

Điện thoại trong túi cô rung lên hai lần.

Trên màn hình hiển thị thông báo: “Em tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi thì lên sân thượng nhé.”

Cô muốn đi ra ngoài. Chu Tư Viên lộ ra một đôi mắt hạnh ướt át giữa hai cánh tay, lí nhí hỏi cô: “Cậu định đi đâu thế?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận