Chương 85

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 85

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cố Quyết nhìn cô, trái tim mềm mại như kem tan chảy dưới ánh mặt trời thiêu đốt.

Lúc cô đứng lên, Cố Quyết lần này thật sự bế cô như một đứa trẻ, nâng mông đỡ eo ôm cô vào lòng.

Vừa trở lại giường, cô liền trốn dưới chăn.

Cố Quyết không bắt được cô, dành chỉ ôm người qua lớp chăn bông, ghé vào tai cô, nhẹ giọng nói: “Em chỉ là đứa trẻ thôi mà.”

Cô kéo chăn ra, lộ ra đôi mắt vừa khóc, không phục nhìn anh: “Em chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi đấy.”

Cố Quyết không nhịn được mỉm cười, lại không nhịn được hôn lên trán cô, “Nhưng lần đầu chúng ta gặp mặt, em mới mười bốn tuổi, còn chưa cao tới vai anh mà.”

Ôm chú mèo con dưới mưa, dáng vẻ ngước nhìn anh vô cùng đáng yêu.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, đứa bé Bùi Gia Mạt đã trưởng thành rồi.

Cô bước ra khỏi chăn, nhẹ nhàng hôn lên má anh, “Ai bảo anh cao thế.”

Anh dịu dàng hôn lại, “Ừm, tất cả là lỗi của anh.”

Một dấu răng nhỏ còn sót lại trên ống hút.

Trong vườn vừa mới gặp một cơn mưa, hơi ẩm từ mưa trở thành giọt sương những cánh hoa hồng.

Trên sân thượng tầng hai, Bùi Gia Mạt đang hút điếu thuốc cuối cùng.

Đôi chân thon dài duỗi ra khỏi lan can, hơi đung đưa, ngả người về phía sau chờ đợi một cơn gió nhẹ.

Cố Quyết ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy khói thuốc của cô, “Tai em còn đau không?”

Bùi Gia Mạt lắc đầu, đôi mắt nhìn anh tràn ngập ý cười.

Cố Quyết không khỏi nghiêng người về phía cô, bọt trong ly bên cạnh dâng lên, anh nếm được mùi cam đắng và nicotin trong miệng cô.

Cứ hôn cô, phía dưới anh lại cứng lên.

Anh luồn tay vào trong áo cô, sờ nắn đôi gò bồng mềm mại, dùng lòng bàn tay thô ráp xoa bóp.

Nếu muốn làm cô trực tiếp trên sân thượng, bên kia sông, anh không cần phải sợ có ai nhìn thấy.

Nhưng ý tưởng buồn cười này nhanh chóng bị đẩy ra khỏi đầu anh.

Tay anh cứ nắn bóp liên tục.

Nhưng họ hôn nhau mãnh liệt, lại không bao giờ để ý đến tiếng bánh xe lăn ngoài sân.

Năm phút sau.

Lúc Cố Bội Cẩn đẩy cửa phòng làm việc ra.

Nhìn thấy khung cảnh trước mắt——

Trên sân thượng, cô gái lạ mặt mặc một chiếc áo phông rộng màu đen rõ ràng là không vừa, quần soóc chỉ che được chân, do tư thế hôn bị hạn chế nên mái tóc dày dài màu hạt dẻ xõa ra sau vai, ánh sáng mờ ảo chảy trong mưa, trên tay cô cầm bên mình là điếu thuốc sắp tàn.

Tiếng đẩy cửa khiến đôi tình nhân giật mình.

Hai người cùng nhau quay đầu lại, điều này khiến Cố Bội Cẩn có thể nhìn rõ hơn, cô gái có hai chiếc khuyên tai ở xương tai phải.

Ánh mắt họ chạm nhau, một chút ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng nhưng tuyệt đẹp đó.

“Mẹ?” Cố Quyết sững sờ mấy giây, đứng dậy, vô thức cầm lấy điếu thuốc từ tay Bùi Gia Mạt.

Cố Bội Cẩn thu hồi ánh mắt khỏi cô gái, bước vào thư phòng: “Mẹ đang tìm tài liệu dịch thuật.”

Bùi Giai Mạt kinh ngạc ngồi ở chỗ đó, sau khi định thần lại nhìn về phía Cố Quyết cầu cứu: “Em nên làm gì đây?!”

Cố Quyết kéo cô dậy, lau nước mưa trên bắp chân cô, trầm giọng nói: “Không sao đâu.”

Sao mà không sao chứ!

Cô nhớ trước đây Cố Quyết từng nói mẹ anh là giáo sư khoa tiếng Đức của Đại học Ngoại ngữ Thượng Hải.

Chỉ cần dùng đầu suy nghĩ một chút thôi cũng biết rằng dù mẹ có hiền lành và tốt bụng đến đâu thì chắc chắn sẽ tức giận khi nhìn dáng vẻ hiện tại cô như thế này.

Cho nên cô chỉ đành bất lực đứng đó, càng lo lắng, biểu cảm trên mặt càng trở nên cứng đờ.

Khoảng cách hai phút dài như trong hai thế kỷ trôi qua.

Mãi cho đến khi Cố Bội Cẩn tìm được tài liệu mình muốn, bà mới quay đầu nhìn bọn họ.

Sửng sốt mấy giây, bà đột nhiên mỉm cười đi đến trước mặt Bùi Gia Mạt, trong mắt không có chút dò xét nào, “Bác xin lỗi, bác không biết cháu ở đây, vừa rồi dọa cháu sợ đúng không?”

Bùi Gia Mạt lắc đầu, ngón tay cuộn tròn khó chịu.

Bình luận (0)

Để lại bình luận