Chương 91

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 91

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Vâng ạ.”

Cùng nhau đi qua con đường lát sỏi, trước khi bước vào cửa, mưa bỗng trở nên nặng hạt hơn, mưa to ập vào bậc thềm trước hiên nhà, dì vội vàng đi theo sau Bùi Gia Mạt cầm ô cho cô: “Vào nhanh đi, cẩn thận kẻo bị ướt.”

“Cảm ơn dì.”

Căn phòng sáng sủa, rộng rãi và yên tĩnh, có gió lùa qua khe cửa sổ khép hờ, ánh sáng từ chiếc đèn chum chiếu sang những cành lá ướt đẫm mưa đang đung đưa bên ngoài cửa sổ.

Bùi Gia Mạt ngồi ở góc sô pha, ngón tay nhẹ nhàng động đậy, nhỏ giọng nói với Cố Quyết: “Trước đây em cũng từng ở gần đây.”

“Anh biết.” Cố Quyết nhìn cô, nói: “Em đã đến đây nhiều lần rồi à?”

“Vâng.”

Cô nhớ nhiều đêm sau khi tan trường, cô lén lút đi theo Cố Quyết đến trước biệt thự, nhìn anh bước vào cánh cửa sắt chạm khắc, trong khoảng thời gian đó, trong nhà thường chỉ có anh một mình, vài phút sau khi anh bước vào cửa, căn biệt thự tối tăm và im lặng lần lượt sáng lên.

Căn phòng cuối hành lang tầng hai là phòng ngủ của anh, Bùi Gia Mạt thường đứng dưới gốc cây đa già ở góc phố, nhìn bóng dáng anh hiện ra trong màn đêm màu cam ấm áp.

Cô chỉ trốn trong bóng tối và nhìn trộm cho đến khi anh tắt đèn rồi mới rời đi.

Lúc đó, có lẽ cô không ngờ rằng sẽ có một ngày mình được mời đến ngôi nhà này với tư cách là bạn gái của anh.

Dì bưng món tráng miệng tới, Bùi Gia Mạt cố ý giữ im lặng.

Món thạch mâm xôi trong suốt được dọn ra một chiếc đĩa tròn ngắn, có quả mâm xôi trang trí ở hai bên, dì mỉm cười nhìn cô: “Cháu có muốn ăn gì nữa không?”

“Không cần phiền phức như thế đâu ạ, cảm ơn dì.”

Sau khi dì đi rồi, Cố Quyết nắm lấy tay cô nói “Lúc đó, em đang nghĩ gì vậy?”

Cô đang nghĩ gì khi đi theo anh mà không nhận được phản hồi hay thậm chí còn biết đến sự tồn tại của anh?

“Em không có ý gì đâu, em chỉ muốn ở gần anh hơn thôi.”

Không phải là cô không biết điều đó là xấu.

Cô cô đơn quá.

Cô đơn đến mức chỉ cần nhìn thấy Cố Quyết, cho dù chỉ nhìn thấy ánh sáng trong phòng anh, cô cũng cảm thấy mình không cô đơn trên thế giới này.

Lúc cô cắn vào quả mâm xôi, vị chua chát liền tràn ngập trong miệng, cô cau mày, đang định nuốt thì nhìn thấy Cố Quyết đưa tay lên môi cô nói: “Nhanh nhổ ra đi em.”

Nhưng cô không làm vậy mà thay vào đó cô nắm lấy cánh tay anh và hôn lên môi anh.

Quả mâm xôi cắn dở được cô dùng đầu lưỡi đưa vào miệng anh, bị hơi thở nóng hổi ngọt ngào của cô chạm vào, ngay cả vị chua cũng giảm đi một báct.

Khi hơi thở tách ra, Cố Quyết nhìn chằm chằm vào mặt cô. Anh phát hiện ra một nốt ruồi son nhỏ gần gò má của cô, anh đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào: “Sau này em không được làm chuyện đó nữa, biết không em?”

Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu lên: “Chuyện nào ạ?”

“Em không được gửi tin nhắn tùy tiện cho người lạ, không được lén lút chụp ảnh người khác, không được theo dõi người khác một mình vào ban đêm.” Anh nhìn cô, thở dốc: “Nguy hiểm lắm.”

Trong góc không có người bác ý, Bùi Giai Mạt lặng lẽ nắm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng không có ai khác, chỉ có anh thôi.”

Trước đây cô cũng nói câu tương tự như thế.

Cố Quyết vừa định trả lời thì một dì giúp việc khác từ trên lầu đi xuống, dừng lại cách họ một mét, nói với Bùi Gia Mạt: “Phu nhân bảo cháu vào phòng làm việc.”

Khi Bùi Gia Mạt mở cửa phòng làm việc trên tầng hai, cô không nhìn thấy Cố Bội Cẩn. Đi được hai bước vào trong, cô thấy bà ấy đang đứng ngoài sân thượng nói chuyện điện thoại với ai đó.

Mẹ Cố Quyết hôm nay ăn mặc trang trọng hơn ngày đầu gặp mặt, tóc búi thấp sau đầu, nhận ra ánh mắt của cô gái, Cố Bội Cẩn gật đầu ra hiệu cho cô đợi.

Bùi Gia Mạt ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn làm việc, ánh mắt rơi vào tài liệu dịch thuật và sách ngoại ngữ rải rác trên bàn, không nhìn quá nhiều.

Bình luận (0)

Để lại bình luận