Chương 95

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 95

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Mẹ ơi, con đi đây, Cố Quyết vẫn đang đợi con ở nhà.”

“Con sẽ nhớ mẹ nhiều lắm.” Từng phút, từng giây mỗi ngày cô đều sẽ không bao giờ quên.

Ánh hoàng hôn mỏng manh trên bầu trời mùa hè đi qua những ngọn núi và lặng lẽ len lỏi trên đôi mắt đẫm nước của cô gái.

Cô bám chặt vào tấm bia mộ đứng dậy, bỗng nhiên một nỗi đau âm ỉ muộn màng thấm vào góc trái tim tan vỡ của cô.

Phải mất một thời gian rất dài cô mới thoát khỏi được nỗi đau khó tả.

Những đám mây lớn dày đặc che phủ một phần nhỏ bầu trời khi mọi người xuống núi.

Trời đang tối dần.

Cô phải về nhà trước khi màn đêm buông xuống.

Bỏ qua cổ họng đang khô khốc, cô chỉ cúi đầu bước về phía trước, ở lối ra nghĩa trang, một chiếc máy cắt cỏ đang hoạt động lăn qua những bụi cây mọc um tùm, những đốm sáng trên mặt đất đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

Đắm chìm trong cái nóng của buổi tối, ngẩng đầu lên đột nhiên cảm thấy choáng váng, Bùi Gia Mạt vô thức dừng lại, cúi xuống.

Cô vừa định ngồi xổm xuống thì có một đôi bàn tay thô ráp giữ lấy vai cô: “Cẩn thận.”

Người đàn ông thuận thế ôm cô vào lòng.

Mùi hương và nhiệt độ quen thuộc, dễ chịu.

Đầu ngón tay thô ráp áp lên môi cô, một viên kẹo cứng vị chanh được đưa vào giữa lưỡi răng cô.

“Anh ơi, em chóng mặt quá không nhìn thấy gì….” Cô mất sức dựa vào ngực anh, khó chịu nắm chặt mảnh vải trong tay.

“Anh biết, em bị hạ đường huyết đấy.” Âm thanh mở nắp chai rất nhỏ, giọng Cố Quyết vang lên bên tai cô: “Uống chút nước đi em, rồi bình tĩnh lại.”

Nhịp tim hỗn loạn dần dần bình tĩnh lại, máu chảy ngược về đầu ngón tay.

Bùi Gia Mạt mở mắt trong lòng Cố Quyết, “Anh trai, sao anh lại ở đây?”

Trong bóng tối mờ ảo, anh lặng lẽ nhìn cô dịu dàng như thường lệ. Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, “Anh đưa em về nhà.”

Ngày hôm sau.

Một hòn đá chệch khỏi quỹ đạo và đập vào cửa kính ban công phòng làm việc.

Bùi Gia Mạt nghe thấy tiếng động, bước ra ngoài. Dưới ánh nắng thiêu đốt, cô nhìn thấy Lâm Dược đứng ngoài bức tường nhìn vào bên trong cửa.

“Có chuyện gì?” Cô dựa người vào lan can và nhìn xuống.

“Bùi Gia Mạt, sao cậu lại ở đây?”

“Có liên quan gì không.” Cô tức giận nói.

“Chuông cửa bị hỏng rồi” Chàng trai tỏ vẻ tủi thân vẫy tay với cô: “Đi xuống mở cửa cho tớ đi.”

Bùi Gia Mạt miễn cưỡng đi xuống cầu thang, vừa mở cửa, hơi nóng trong vườn đã ập vào cô.

Nhìn thấy cô, bên ngoài bức tường phủ đầy dây leo, chàng trai có khuôn mặt tuấn tú cười lớn, không có chút dấu hiệu suy sụp và oán hận như mấy tháng trước: “Cố Quyết đâu rồi? Cậu ấy không có ở nhà sao?”

“Anh ấy đi cửa hàng tạp hóa gần đây để mua gì rồi.”

“À.” Lâm Dược đến bên cạnh cô, từ trong túi đồ ăn nhẹ lấy ra một cây kem đưa cho cô: “Cậu có muốn ăn không?”

“Tôi không ăn.” Cô từ chối mà không cần suy nghĩ.

Cún con lộ ra vẻ đáng thương: “Cậu đừng có ý kiến lớn về tớ thế. Dù sao chúng ta cũng đã từng thích nhau mà.”

Bùi Gia Mạt quay đầu lại, một tia nắng chiếu vào mặt cô.

“Ai thích cậu cơ?”

“Cậu, cậu không thích tớ sao?”

Đứng cạnh nhau ngoài hành lang, đang thay giày, Bùi Gia Mạt liếc nhìn cậu ấy, nói: “Đương nhiên tôi không thích cậu rồi.”

“Cậu không thích tớ thì thích ai chứ? Cố Quyết ư?” Nói nhanh cắn vào miệng, Lâm Dược cúi người mang đôi giày thể thao mà mình đã thay vào, trước khi đẩy cửa ra còn mơ hồ nói: “Lúc đó cậu thích Cố Quyết ở điểm nào chứ, cậu thích gì ở cậu ấy? Cao, đẹp trai hay là…..À! Tớ hiểu rồi, cậu ít nói như vậy chắc là cậu chỉ thích kiểu người ít nói như cậu à, cậu chê tớ nói nhiều quá đúng không?”

“Cậu biết thì tốt.” Cô bình tĩnh nói.

Lâm Dược muốn nói gì đó, nhưng khi cậu ta bước vào phòng khách thì nhìn thấy cô gái ngồi cạnh ghế sofa, mọi lời nói đều bị kẹt lại trong cổ họng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận