Chương 103

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 103

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Anh ơi, em mệt quá……” Cô mệt đến mức dựa cả trọng lượng vào người anh.

Cố Quyết cầm chiếc khăn tắm bên cạnh quấn quanh người cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên người cô rồi bế cô vào phòng ngủ.

Lúc này, Mập Mập chen vào qua khe cửa, vẫy đuôi nhảy lên giường, chui vào giường của cậu chủ.

Cố Quyết vừa rút tay ra, cô liền ôm chặt lấy anh, lẩm bẩm như mèo con: “Anh ơi, ôm….”

“Anh trai đi dọn phòng tắm rồi lại ôm em ngủ nhé?’ Anh giơ tay sờ trán cô, trong lòng cảm thấy mềm mại.

“Không……” Cô buồn ngủ đến không mở mắt được, giây tiếp theo cô ôm cánh tay anh ngủ thiếp đi.

Một luồng ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở trên cửa sổ, Cố Quyết ngồi ở bên giường vỗ lưng cô, cho đến khi hơi thở của cô dần dần bình tĩnh lại, anh gọi cô lần nữa cũng không có phản ứng, Cố Quyết liền rút tay ra, nhặt con gấu bông ở đầu giường, lặng lẽ nhét vào tay cô.

Dọn dẹp phòng tắm xong rồi bước ra.

Sau khi tắt đèn trên cao, Cố Quyết đi đến bên giường đặt lại chăn cho cô, bế Mập Mập đang ngủ bên cạnh vào ổ mèo dưới giường, rót một cốc nước ấm rồi đặt ở cạnh giường.

Làm xong tất cả việc này, cô vẫn chìm vào giấc ngủ sâu, ôm chặt gấu bông trong tay.

Màn hình điện thoại sáng lên trong ánh sáng mờ ảo.

Là tin nhắn của Cố Bội Cẩn: “Mẹ đã hạ cánh rồi.”

Anh trả lời: “Vâng, cảm ơn hôm nay mẹ đã đến đây.”

“Không có gì, cuối tuần vui vẻ nhé con.”

Anh và Cố Bội Cẩn không thường xuyên gửi tin nhắn, trang gần đây chỉ có mấy câu.

Nguyên nhân là vào tối chủ nhật tuần trước, anh chủ động gửi tin nhắn.

“Mẹ, nếu thứ sáu tuần sau mẹ có thời gian, mẹ có thể đến gặp Gia Mạt được không?”

“Chuyện gì thế con?”

“Không có gì ạ nhưng con chỉ nghĩ nếu hôm đó Gia Mạt có thể thấy mẹ, tâm trạng cô ấy sẽ tốt hơn.”

“Thứ sáu à, có chuyện gì vậy?”

Sau đó, hộp thoại trống rỗng hồi lâu, Cố Bội Cẩn cũng không tiếp tục hỏi, mãi đến tận đêm khuya hôm đó Cố Quyết mới gửi tin nhắn:

“Hôm ấy là ngày giỗ của mẹ Gia Mạt.”

Ba phút sau, bà trả lời: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ đến.”

Cố Quyết tắt điện thoại, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô và con gấu trên ngực cô vào lòng.

“Ngủ ngon nhé bé yêu.” Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên má cô.

Phải mơ đẹp.

Mãi mãi có giấc mơ đẹp nhé.

Khi màn đêm buông xuống, mưa ngoài cửa sổ lớp học càng lúc càng nặng hạt.

Trong buổi học cuối năm, giảng viên trẻ tuổi đứng trước bục lặp đi lặp lại những câu nói sáo rỗng không ai muốn nghe, hoàn toàn không để ý rằng những người ở phía dưới đã buồn ngủ rồi.

Điện thoại dưới bàn rung lên, Bùi Giai Mạt cúi đầu nhìn tên người gửi, không để ý tới.

Vài phút sau, người bạn cùng lớp đang mê man sắp mộng đột nhiên dùng khuỷu tay huých cô, ra hiệu cho cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Anh chàng đẹp trai ngoài cửa đang tìm cậu à?”

Trao đổi ánh mắt ngắn ngủi, người ngoài cửa nở nụ cười.

Cô quay đầu ậm ừ, đúng lúc đợi giảng viên nói xong câu cuối cùng, hồi lâu mọi người đều đứng dậy náo động, chỉ trong vài giây đã nhanh chóng tản ra như sóng triều

Bùi Gia Mạt đi theo đám đông và đi ở cuối.

Đi chậm lại chỉ còn cách vài bước.

Trời đang tối dần. Người dựa vào lan can bỏ trò chơi giữa chừng, ngẩng đầu nhìn cô: “Cuối cùng cũng xong rồi. Giảng viên lớp cậu nói nhiều thế.”

“Sao cậu lại ở đây?” Bùi Gia Mạt liếc mắt nhìn anh ta, tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Dược đi theo, vuốt mái tóc bị gió thổi ra sau đầu “Sao tớ không thể đến? Lúc trước tớ đã gửi tin cho cậu rồi mà, nghỉ lễ thì đến đây chơi, chúng ta cùng nhau ăn mừng đón năm mới mà.”

“À.”

Nhớ ra rồi, đồ bóng đèn.

Hai người lần lượt bước xuống cầu thang.

Ánh sáng mờ ảo của tháng mười hai chiếu vào họ qua những ô cửa sổ hình vòm cao và hẹp.

“Sao cậu biết lớp tôi ở đâu thế?”

“Cố Quyết nói với tớ là mời chúng ta đi ăn tối trước, sau giờ học cậu ấy sẽ đến đây.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận