Chương 106

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 106

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vân Tô Tô dù cho sợ hãi, cô vẫn muốn biết một chuyện “Nhưng Dữu……Nhưng Dữu ở đâu rồi?”

Đàm Lam nhìn cô “Em nói là cái nữ nô kia của Thương Trình Âm, là người cùng em nhảy vực đó à?”

Cô cố nén nước mắt không ngừng gật đầu.

Đàm Lam cười mỉa, hay tay chống giường bệnh, cúi đầu hỏi “Tôi thật muốn biết cô ta làm cách nào tẩy não em, để em một thân một mình mà cũng dám cùng nhau chạy trốn.”

Cô nấc lên trong im lặng, nhìn nụ cười như ngầm mang theo uy hiếp của hắn.

“Không nói sao?”

“Hic, là Nhưng Dữu, mang tôi chạy trốn……Cô ấy nói bản thân cũng bị người ta tra tấn, chủ nhân còn là xử nữ khống, sẽ chơi chết cô ấy…..”

Nghe được những lời này, Quý Đỗ bật cười thành tiếng.

“Xử nữ khống? Cô ta nói với em như vậy?”

“Vân Tô Tô, là bọn này đã đánh giá cao chỉ số thông minh của em rồi, không ngờ so với trong tưởng tượng còn muốn thấp hơn.”

Quý Đỗ đi tới, vỗ vỗ mặt cô, nhướng mày nói “Em biết cô ta là dạng người gì không? Cô ta cùng Thương Trình Âm đã ký thỏa thuận làm nô lệ cả đời, chính tay cô ta lựa chọn, là vào hai năm trước, từ một người nghèo kiết xác, chỉ cần đi theo Thương Trình Âm sẽ không để cho cô ta đói ăn, thế là cô ta liền đồng ý ký tên trở thành một món đồ chơi.”

“Bây giờ lại bỏ trốn, em nói xem cô ta bị bắt trở về sẽ bị tra tấn thế nào đây? Gì mà xử nữ khống, vốn dĩ chả có thứ này, mọi thứ chẳng qua đều vì để lừa em, để em chạy trốn cùng cô ta, nên mới bịa ra lời nói dối này.”

Loại người như Thương Trình Âm này yêu thích nhất là tra tấn, người bị hắn tra tấn sẽ phải chịu đau đớn thế nào đây. Lần này cô ta dám chạy, sau khi bị bắt về hậu quả phải chịu chắc chắn là rất nghiêm trọng.

Vân Tô Tô không tin, vì sao cô ấy lại muốn gạt cô chứ? Vì sao lại nói dối như vậy? Chỉ vì muốn cô cùng cô ấy chạy trốn thôi sao?

Quý Đỗ bóp khuôn mặt cô “Không được khóc nữa, lần này chạy trốn bọn này sẽ không truy cứu, xem như em bị người ta lừa gạt, dưỡng thương cho tốt, chờ khi nào bình phục rồi bọn này sẽ lại tính sổ.”

Tựa như cơn ác mộng kéo dài vô tận, cô nghĩ đi nghĩ lại, nếu như chạy trốn thành công thì bây giờ cô đang ở đâu đây.

Nhưng Dữu dù cho có lừa gạt cô đi chăng nữa, thì cũng không hoàn toàn là cô ấy sai, nhất định là do cô ấy không còn chịu nổi loại tra tấn này, mới nghĩ mọi cách để chạy trốn.

Vì sao phải chịu loại thống khổ này, có phải nếu chết đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc, nếu nhảy vực thực sự có thể chết, thì mọi thứ bây giờ cũng không đau khổ như vậy, cô hận bọn họ, cuộc đời của cô không nên thành ra như vậy!

Khóc suốt một buổi tối, nước mắt thấm ướt tấm chăn, nước uống cả ngày hôm này đều hóa thành nước mắt mà chảy ra ngoài.

Chờ đến sáng hôm sau, hộ sĩ đưa cơm tới, năm người đi đến văn phòng bác sĩ, trao đối một chút phương án điều trị bệnh của cô.

Thời điểm bọn họ trở lại, thấy trên tay cô đang cầm thứ gì đó gian nan nhắm ngay cổ mình, Lam Đà ở phía trước lập tức xông tới giữ lấy tay cô.

“Em muốn làm gì!”

Trong lòng bàn tay là một mảnh nhựa, nhìn hộp cơm nhựa ở bên cạnh, là dùng hàm răng cắn ra, sắc bén vô cùng, trên cổ cũng đã bị khứa ra một đường rướm máu, nếu sâu một chút hậu quả thật không dám nghĩ đến.

Em muốn chết?”

Tiếng rống giận dữ gần như hét lên, Trịnh Nghị đi tới con mắt đỏ ngầu muốn đánh cô, Lam Đà vội giữ tay hắn lại.

“Đủ rồi!”

Tiếng hét chấn động màng nhĩ, Vân Tô Tô bị dọa đến run rẩy, tuyệt vọng khóc ra tiếng “Để tôi chết đi! Các người để tôi chết, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy, dựa vào cái gì chứ!”

“Câm miệng, mau câm miệng cho tôi!” Trịnh Nghị tức đến cả người run lên, “Còn dám có ý nghĩ đó nữa, tôi sẽ để em sống không bằng chết! Câm miệng lại cho tôi!”

Hốc mắt hắn nháy mắt đỏ lên, tiếng khóc chói tai vẫn không ngừng lại, Đàm Lam bịt kín miệng vết thương đang chảy máu trên cổ cô “Lấy mấy thứ cầm máy lại đây.”

Băng lại miệng vết thương cho cô, do khi khóc dùng nhiều sức nên các mạch máu trên người cũng căng chặt, chỉ có thể bịt kín cổ lại tránh cho miệng vết thương nứt ra.

Trịnh Nghị như phát điên, nếu không phải Lam Đà cùng Quý Đỗ hợp sức khống chế hắn, phỏng chừng hắn thật sự muốn tra tấn cô đến chết.

Qua một lúc, Hứa Tân đi vào, cầm theo máy tính trên tay, đem cái bàn bên cạnh giường bệnh kéo đến tầm mắt cô, đặt máy tính lên đó rồi mở nó lên.

“Không phải em muốn tìm cô gái tên Nhưng Dữu kia sao? Tôi sẽ mở cho em xem, bình tĩnh lại một chút cho tôi!”

Trên màn hình xuất hiện một đoạn clip, vừa mới bắt đầu là một mảnh tối đen, ngay sau đó hình ảnh mới chợt biến hóa, phía trên là một người con gái hai tay hai chân bị trói chặt ở trên ghế da màu đen.

Roi da đen dài, đột nhiên quật xuống trên người cô gái, người trên ghế lập tức run rẩy điên cuồng la hét, cả người trần trụi, từ góc độ màn hình có thể thấy được nét mặt bi thảm, miệng thì đang gào khóc của cô ấy.

Giọng nói cộc cằn của người đàn ông từ một nơi khác vọng tới.

“Không phải ta đã cảnh cáo cô rồi sao, dám vi phạm mệnh lệnh một lần liền đánh gãy một chân!”

“Đừng……..Chủ nhân, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi mà, tha tôi đi!”

“Hai năm nay biểu hiện của cô thật tốt, không có vi phạm bất kỳ mệnh lệnh nào, đây là lần đầu tiên, e là cũng là lần cuối cùng.”

Roi da đột nhiên quật xuống, trước màn hình xuất hiện bóng dáng người đàn ông mặc tây trang trắng đi qua đi lại, nhìn không rõ mặt, tiếp theo khi hắn lại lần nữa xuất hiện trong tay còn cầm theo một cây dao, vừa nhìn liền cảm thấy lạnh toát sống lưng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận