Chương 107

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 107

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hắn bước một chân về phía trước, toàn bộ màn hình đều bị bóng dáng hắn che khuất, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết tràn đầy tuyệt vọng truyền tới.

“A! Chủ nhân, chủ nhân tôi không dám nữa! Nô lệ biết sai rồi, xin lỗi chủ nhân —— aaaaaa!”

Là tiếng thét chói tai của Nhưng Dữu, nước mắt nóng bỏng lập tức rơi xuống, dao nhỏ ném ở bên chân, tạo ra thanh âm lẻng kẻng, chờ bóng dáng hắn rời đi khung hình, chỉ thấy cái chân kia vô lực rũ xuống, từ mũi chân từng giọt máu đỏ thẫm nhỏ xuống, dòng máu bên trong cuồn cuộn chảy, gân chân đã bị cắt đứt.

“Đừng…….đừng mà.”

Vân Tô Tô lắc đầu không ngừng, hô hấp trở nên rối loạn, cô không dám tin, vì sao lại có thể tàn nhẫn đến vậy, đừng, “Đừng mà aaaa!”

Hình ảnh tạm dừng, đoạn clip cũng kết thúc, Hứa Tân khép màn hình máy tính lại.

“Thấy rõ chưa? Đây chính là kết cục của cô ta, còn nhớ kỹ chứ? Đoạn clip này là chính Thương Trình Âm gửi qua, hắn nói muốn để cho em xem, cũng là cho em một lời cảnh cáo, nếu còn dám nghe lời cùng cô ta chạy trốn lần nữa, thì kết cục của cô ta sẽ còn thảm hơn.”

Hứa Tân giữ lấy cằm cô ép buộc ngẩng đầu, ý lạnh trong đôi mắt tràn đầy phẫn nộ “Em còn dám chết nữa không? Hay là muốn giống như cô ta, nếm thử một chút cái gọi là sống không bằng chết!”

Đôi tay bị trói trên thành giường, cổ chân cũng bị xích sắt nhốt lại, cái này là để phòng ngừa những lúc bọn họ không ở đây cô sẽ làm ra một ít hành vi quá khích, vốn dĩ khả năng này sẽ chẳng xảy ra, bọn họ cứ thay phiên nhau canh giữ ở bên cạnh giường bệnh, còn lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô, tựa như nhìn tội phạm vậy.

Không hề có chút tự do nào, thậm chí cô còn từng nghĩ đến việc tự sát.

Bác sĩ nói phản ứng của cô quá mức kích động, dẫn đến lúc nào cũng muốn tìm đến cái chết, nên để tâm tình cô thoải mái hơn, giảm bớt cảm xúc tiêu cực.

Lúc này hẳn là không thể thao cô rồi, trừ bỏ mỗi ngày nhốt cô trong phòng bệnh đút cơm, sớm muộn gì cũng bí bách tới sinh bệnh.

Cô ăn xong bữa sáng sau đó liền đi ngủ, bên trong dây truyền dịch còn kèm theo thuốc an thần, một giấc ngủ kéo thật dài.

Lúc cô tỉnh dậy lần nữa, trong phòng bệnh đã không còn ai.

Vân Tô Tô có chút vui sướng, thử động đậy mới phát hiện tay chân đều đã bị dây xích trói lại, phát ra tiếng vang leng keng vụn vặt.

Hi vọng mới vừa chớm nỡ phút chốc đã tan biến, cô ngây ngốc nhìn trần nhà, mà dù cho có thể cử động đi chăng nữa, chân cô cũng không cách nào đi lại được, đến cả cửa sổ cũng trèo không qua.

Qua một lúc, cửa phòng bệnh mở ra, Lam Đà đã trở lại, hắn đã thay quần áo mới, áo hoodie màu trắng cùng quần túi hộp màu đen, dường như hắn thực sự rất thích mấy thứ dây xích này nọ, gần như mỗi chiếc quần dù ngắn hay dài cũng sẽ xuất hiện vài sợi dây xích khác nhau, cứ thế mà phát ra tiếng vang leng keng.

Cố tình mang thêm một cái gọng kính màu đen, không để cảm xúc lạnh nhạt bên trong cặp mắt của mình bại lộ ở trên người cô, đi đến cạnh bên cô gục đầu xuống, xộc vào mũi là hương thơm thanh ngọt của dầu gội đầu.

“Có muốn đi ra ngoài một chút không?”

Vân Tô Tô vốn hai mắt không hề gợn sóng, bởi vì nghe được một câu này mà mới hơi mở to.

Con ngươi ngăm đen cười híp lại, nguyên do vì cặp kính mà cả người hắn trông ôn hòa hơn rất nhiều, khuôn mặt quá mức anh tuấn, thế nhưng không làm cô sợ hãi như trước.

“Muốn……”

Vô thức buột miệng thốt ra, Lam Đà vươn tay xoa cái trán của cô, lực đạo rất nhẹ, như là đang vuốt ve một đứa bé.

“Muốn thì phải nghe lời, tôi mang em đi ra ngoài hít thở không khí.”

Cô còn đang ngây ngốc nhìn mặt hắn, nghe được tiếng hắn mở khóa dây xích trên người mình, dưới chân cũng được cởi bỏ.

Lam Đà đẩy xe lăn, lấy dây thừng tới, mặc xong áo khoác cho cô, rồi đem cổ tay của mình cùng cô cột lại với nhau, ôm người ngồi vào xe lăn, trên eo được cố định bằng đai an toàn, làm xong hết mới chậm rãi đẩy cô ra khỏi phòng bệnh.

Đây là lần đầu tiên sau hơn một tháng cô mới được tiếp xúc với không khí trong lành bên ngoài, đằng sau bệnh viện có một hoa viên nhỏ, bên cạnh còn có một cái hồ nhân tạo. Thời tiết hôm nay không quá nóng, ánh nắng bị đám mây bao phủ, trong không khí trộn lẫn một mùi bùn đất lá cây, phá lệ dễ ngửi.

Dây thần kinh căng thẳng bấy lâu giờ đây cũng đã thả lỏng không ít. Lam Đà đẩy cô đến bãi cỏ, cố định xe lăn, hắn thì ngồi ở trên tảng đá, quay đầu đùa giỡn khuôn mặt mềm mại của cô.

“Phong cảnh đẹp không?”

Cô vốn dĩ đã nhìn đến thất thần, suy nghĩ sớm đã trở nên mông lung xa xăm.

Trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, cô bất giác khụt khịt cái mũi, tham lam hít lấy mùi hương trong lành này, còn muốn nhiều hơn một chút, đầu mũi cũng dần phiếm đỏ.

Lam Đà hết sức chuyên chú nhìn cô, lúc này mới kêu một tiếng.

“Tô Tô.”

Ngoài dự đoán cô thế nhưng không phản ứng lại, hắn nhướng mày kinh ngạc, khom lưng nói khẽ ở bên tai cô.

“Tiểu Vân Nhi?”

Vẫn không hề phản ứng, Lam Đà kinh ngạc, mày cau lại thật sâu, buồn rầu mà nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên “Một hai phải kêu em là tiểu chó cái mới chịu đáp lại hả?”

Vân Tô Tô nhắm hai mắt lại, hình như muốn làm lơ hắn.

Lần đầu bị cô làm lơ như vậy, thế mà hắn cảm thấy có chút buồn cười, cánh tay chống lên tảng đá, thân mình hơi ngả về phía sau, cổ tay hai người còn đang bị sợi dây thừng cột lại với nhau.

Hắn nhếch môi cười khẽ, có phần quyến rũ, tóc mái bị gió thổi cuốn về đằng sau.

“Tiểu Vân Nhi giận dỗi gì chứ? Được cứu về, đây không phải nói ông trời cũng không muốn để em rời khỏi bọn tôi sao, cứ ngoan ngoãn ngây ngốc ở bên cạnh bọn này, làm tiểu chó cái cả đời không phải tốt hơn sao?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận