Chương 112

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 112

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Không….dám.”

Thanh âm nghẹn ngào rốt cuộc nói ra được một câu khiến hắn vừa lòng, Trịnh Nghị thả mái tóc ngắn của cô ra, đầu thật mạnh ngã xuống “Xem như em còn biết thức thời.”

Lam Đà ở trong phòng chăm sóc đặc biệt quan sát hai ngày mới được chuyển ra ngoài, tính mạng xem như được bảo toàn, ngoại trừ ngồi ở trên xe lăn còn phải hạn chế động tác quá mạnh, còn lại xem như có thể sinh hoạt bình thường. Hắn thực sự chưa từng nghĩ tới cô vậy mà dám đâm hắn, hắn cũng xem như mệnh lớn có thể sống sót sau tai nạn.

“Tôi mới không ở đây có ba ngày mà các người đã dạy dỗ cô ấy thành cái dạng này rồi à?”

Trong phòng bệnh cả người cô trần truồng bị trói ở trên giường, trừ hai cái chân còn đang bó thạch cao, phía dưới sưng đỏ, giọng nói thì khản đặc, nhìn qua khiến người khác khó mà không biết bọn họ đã làm những gì.

Quý Đỗ vỗ nhẹ đầu cô, lạnh lùng hừ một tiếng “Ai kêu cô ấy không biết nghe lời, giờ còn không giáo huấn liền trở thành thói quen, hôm nay còn nói muốn chết, quả nhiên còn phải mạnh tay hơn.”

Đàm Lam tựa lưng vào mặt kính phía sau lười nhác nhướng mày một cái “Lam Đà cậu cũng tới dạy dỗ một phen đi, nếu không sao cô ấy có thể học được bài học chứ, nói không chừng sau này người bị hành hung lại là cậu đó.”

“Ha, xem ra cậu nói cũng có lý.”

Nghe bọn họ nói chuyện với nhau, Trịnh Nghị từ trên sô pha đứng dậy đi ra ngoài.

“Làm gì đó?”

“Hút thuốc.”

Hứa Tân bĩu môi đuổi theo, không biết hai người bàn bạc chuyện gì đó.

Lam Đà nhìn thoáng qua hai người còn lại “Các cậu cũng đi ra ngoài đi, bằng không tôi làm sao dạy dỗ đây, đã bị thương nghiêm trọng như vậy rồi, lát nữa mà không nhịn được cùng nhau tới, vậy thì sẽ đem cô ấy thao chết mất.”

Bọn họ không ai phản bác, cũng đi ra ngoài.

Lam Đà đẩy xe lăn đi tới mép giường, cặp mắt đỏ rực kia cứ trừng lớn nhìn lên trần nhà, trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ thống khổ.

“Anh muốn giáo huấn tôi như thế nào.”

Hắn không đáp lại, bắt đầu tháo dây xích trên hai cổ tay của cô ra, giữ chặt sau gáy cô xoay cả người lại, đè cô kề sát mép giường, lúc này mới kéo chiếc quần bệnh nhân xuống.

“Liếm nó, hầu hạ tôi.”

Siết chặt cái ót, hắn gằn giọng cảnh cáo “Nếu em dám cắn nó, không cần tôi nói hậu quả em cũng biết rồi chứ.”

Đôi môi cô run rẩy, hai tay bấu víu lấy cạnh giường, giường bệnh rất cao, cô cần phải cúi đầu xuống thật thấp mới có thể chạm tới dương vật của hắn, tư thế này không dễ chịu chút nào. Lam Đà đỡ lấy cây gậy đã cứng lên, nhét vào miệng cô.

Khoang miệng ấm nóng lập tức bao bọc lấy, hắn thoải mái mà ngã ra sau, xoa mái tóc trên đầu cô, cô thật tự giác mà phun ra nuốt vào cự vật to lớn.

Nghĩ lại thấy tiếc “Nếu ngày đó mà em biểu hiện tốt như vậy, giờ cũng không đến mức sẽ thành cái dạng này, em có biết em hôn mê mấy ngày đó, tôi có bao nhiêu lo lắng hay không, lo lắng muốn chết, còn cảm thấy thương cảm cho em, vừa thấy em đáng thương lại có chút thích em, kết quả thì sao, em lại đem tất cả hảo cảm của tôi đánh tan hết.”

“Vân Tô Tô, em thật sự tiện muốn chết, đúng là cái đồ không biết xấu hổ!”

Ấn chặt đầu cô, nhấn thật mạnh xuống, quy đầu trực tiếp xuyên qua yết hầu, mắc ở ngay thực quản khiến người ta hít thở không thông, nháy mắt mặt cô đỏ bừng lên, nước mắt rưng rưng, đẩy hắn ra không nổi, thậm chí trong lúc hầu giao, mỗi một lần thọc vào rút ra, đều khiến cô như sắp chết vì nghẹn.

“Xùy a, thoải mái thật mà, quả nhiên cái miệng dâm tiện nhất, so với cái lỗ phía dưới mới thao hai cái đã đổ máu, cái miệng đầy nước bọt này còn hữu dụng hơn.”

Giật giật đầu tóc của cô, ra vào hai cái liền rút ra, nhìn cô ho khan không ngừng, nước miếng từ khóe miệng dâm đãng chảy xuống, gương mặt tràn ngập tuyệt vọng kia, đôi mắt khóc đến sưng húp.

Lam Đà cúi sát tới gần, lạnh nhạt cười, ánh mắt bắn ra tia rét lạnh “Khóc? Còn có mặt mũi mà khóc sao? Muốn làm ông đây mủi lòng để tranh thủ đâm thêm một nhát nữa à!”

Cánh môi cô run rẩy không dám hé nửa lời, liều mạng nuốt xuống nước miếng, mà hắn vẫn đang bóp chặt gương mặt khiến cho miệng cô bất giác há lớn, một lần nữa đem căn dương vật thô dài dữ tợn kia tàn nhẫn mà thọc thẳng vào trong cổ họng.

‘Ụa……’

Không cách nào hít thở, hắn không cho cô có một giây thở dốc, dùng sức mà ấn đầu cô làm yết hầu thít chặt mà kẹp lấy dương vật làm hắn sướng. Hắn nghiến răng chép miệng mắng gì đó mà cô nghe không rõ, chỉ nhớ bản thân đã khóc đến thảm thương, nước mắt nước mũi không ngừng chảy, có cảm giác như dương vật muốn xé rách cổ họng ra.

“Đồ đê tiện nhà em, cắm chết em! Dám đâm tôi này, ông đây thọc chết em, dễ chịu không? Không phải muốn ăn dương vật lớn sao? Thao em sướng lắm đi!”

“Ô ưm…..Ụa!”

Cô muốn đẩy hắn ra, Lam Đà như phát điên cứ thọc vào rút ra liên tục, nước mắt từng giọt nhỏ xuống trên đùi, tóc bị nắm ở trong tay hắn cũng bị giật đứt nhiều sợi.

Một màn tra tấn ép buộc khẩu giao khiến cô gần như sắp đứt hơi, mà người ở bên ngoài cũng đã nghe thấy.

Đợi đến khi rốt cuộc cũng bắn vào, cô vì buồn nôn mà không có nuốt xuống, toàn bộ chất dịch đều phun hết trên đùi hắn, sau đó vì sợ hãi mà ho khan liên tục, không ngừng nói lời xin lỗi.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…….Thực xin lỗi chủ nhân, huhu thực xin lỗi.”

Ánh mắt Lam Đà lạnh dần, rút mấy tờ khăn giấy ở bên cạnh, lau khô mấy thứ dính trên người mình, sau đó mới đem gương mặt dính đầy tinh dịch cùng nước mắt của cô lau lung tung một phen, rồi lần nữa đem cô xích lại trên giường.

Cô ho khan vài tiếng rồi ngủ thiếp đi, lần nữa tỉnh lại đã là buổi tối, thấy trước mặt có cái máy tính đang mở, đầu giường được nâng lên, mấy người đàn ông ngồi ở mép giường và trên sô pha đều đang chờ cô tỉnh lại.

Bình luận (0)

Để lại bình luận