Chương 113

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 113

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Bọn này thấy em vẫn còn chưa biết được bản thân chạy trốn đã dẫn đến hậu quả nghiêm trọng thế nào, vừa hay một tiếng trước Thương Trình Âm có gửi một cái video lại đây, cố ý muốn để cho em xem.”

Trịnh Nghị đi tới, để tầm mắt cô đối diện với màn hình, lúc này mới ấn nút phát đoạn clip kia.

Lại là căn phòng tối tăm đó, vẫn là cái ghế giải phẫu kia, Nhưng Dữu nằm ở phía trên hai tay hai chân giang rộng thành hình chữ đại, cô cố tình để ý tới cái chân kia, phát hiện nó hoàn toàn không có cử động, làn da trở nên xanh tím hệt như xác ướp, dù cho thân thể có run rẩy cũng không có bất kỳ phản ứng nào khác.

Cô ta thút thít tự mình lẩm bẩm cái gì đó, đến khi lặp lại lần nữa cô mới nghe ra.

“Tôi sai rồi chủ nhân……Chủ nhân, cầu xin ngài, cầu xin ngài mà!”

Từ bên trong truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng kim loại ma sát leng keng vang lên.

Người đàn ông mặc bộ tây trang màu trắng đột ngột xuất hiện, trong tay hắn ta cầm vật gì đó hình thù giống như cái xẻng nhỏ, được nung đỏ rực, thậm chí cách một cái màn hình cô có thể cảm nhận được, đồ vật màu đỏ đang bốc cháy kia, có thể đốt cháy cả da thịt người khác.

Hắn muốn làm gì, còn chưa xem hết mà cả người cô đã bắt đầu rét run rồi, nước mắt không khống chế được liền chảy xuống.

Người đàn ông một tay cầm thứ đồ kia tay khác thì đút túi quần, đi tới phía sau cô ấy, không nhìn rõ mặt hắn, chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh đầy tàn nhẫn.

“Lại không ngoan, phải để ngươi nhận thức được ai mới là đồ vật, nếu không ngươi lại muốn chạy trốn, thế thì dứt khoát khắc tên của ta trên người ngươi, như vậy tất cả mọi người đều sẽ biết ngươi là của ta.”

“Chủ nhân…….Chủ nhân, nô lệ sẽ không chạy trốn, nô lệ sẽ không chạy! Huhu chủ nhân, tha cho tôi, muốn làm tôi như thế nào cũng được, tha cho tôi đi mà!”

Hắn ta giơ món đồ ở trong tay lên, dí trên mông, dòng khí nóng chảy nhanh chóng làm bỏng làn da cô ấy, tiếng la hét tuyệt vọng vang lên, không ngừng lắc đầu, cả người kịch liệt giãy giụa, cầu xin hắn tha cho mình.

“Câm miệng!”

Đột nhiên truyền đến một tiếng quát đầy lạnh lùng, ngay sau đó, khối sắt nung màu đỏ kia không chút lưu tình ấn xuống cái mông.

“Aaaaaa!”

Nhìn đôi chân bởi vì đau đớn mà duỗi thẳng ra, dây xích lay động, ngay cả tiếng da thịt bị đốt cháy cũng có thể nghe đến rõ ràng như vậy, ‘xì xì’ như tiếng than bị đốt cháy phát ra, Nhưng Dữu tuyệt vọng ngửa đầu rống to, nước mắt chảy giàn giụa, giống như có thứ gì đó sắp nứt vỡ.

Khi khối sắt màu đỏ được lấy ra, một nửa cánh mông đã nhuốm màu máu, da thịt bị thiêu đến huyết nhục mơ hồ, chỗ da thịt trước giờ non mềm kia lại cháy thành than đen, còn nhìn thấy rất rõ hai chữ phía trên đó.

Thương nô. (Nô lệ của Thương Trình Âm)

Một tháng sau cô được xuất viện, thạch cao cũng được tháo ra, điều đầu tiên bọn họ bắt cô phải làm là phải quỳ dưới đất, bị mang về chung cư quỳ bên cửa sổ, không có lệnh của bọn họ cho phép thì không được đứng lên, muốn để cô học được bài học vì đã dám chạy trốn.

Thạch cao mới vừa được tháo ra, chưa được mấy ngày mà hai cẳng chân đã phải chịu đựng cảm giác gập lại đau đớn rồi, bên ngoài tấm kính là những tòa nhà trọc trời, dù cho biết được ngoài kia sẽ không ai nhìn thấy bên trong, nhưng vẫn làm cô thấy ngượng vô cùng, quỳ ở đây một tiếng, cặp đùi đã run bần bật, hai chân đau đến chết lặng, đầu gối sưng đỏ.

Lam Đà lắc lắc cổ đi tới, vén tóc mái che phủ trán cô lên, nhấc chân đạp lên đùi cô một cái, cả người cô lập tức cúi rạp xuống, một cử động nhỏ cũng không dám.

“Trông có vẻ không thoải mái ha, chân đau sao?”

Cô không nói lời nào, bàn chân kia đã đặt ở trên bắp chân cô, phía trên đỉnh đầu truyền đến tiếng quát lạnh tanh “Tôi hỏi em chân đau sao!”

“Đau……”

Cô có dự cảm, nếu thật sự không đáp lại, hắn sẽ trực tiếp giẫm mạnh lên chân cô.

Lam Đà cười cười lúc này mới thu chân lại, khom lưng ngồi xổm xuống, túm lấy tóc cô, để cô ngẩng đầu, da đầu bị kéo căng khiến hai mắt cô nhắm chặt, trong mắt hắn hiện lên vẻ không vui.

“Gần đây rất ngoan ha, không phải đang có ý định gì đó trong đầu chứ, muốn chạy trốn nữa hả?”

“Hức không có……..”

“Ai biết được, lần trước không phải còn đâm tôi một nhát sao, lần này không chừng còn muốn cầm dao mà chém tôi nữa đấy.”

“Thực xin lỗi chủ nhân, chó cái không dám nữa, thực xin lỗi.”

Nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhìn qua thật là đáng thương vô cùng, Lam Đà híp mắt, thả tóc cô ra, cô mất hết sức lực nằm sấp xuống cái trán tì ở trên sàn nhà lạnh lẽo.

Mọi thứ hết thảy đều khôi phục trong tay bọn họ, khống chế sinh hoạt của cô, đi học, bị thao, khối thân thể này như vì bọn hắn mà chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón sự xâm nhập.

Sáng sớm đã bị bọn họ đè ở trên giường thay phiên nhau thao đến mất hết sức lực. Thời điểm đi học ngồi trước giá vẽ ký họa, tay cầm bút đều run rẩy hết cả lên, bạn học bên cạnh hỏi cô có sao không, cô cũng chỉ có thể miệng lưỡi khô khốc, một câu cũng không trả lời nổi.

Vừa tan học, liền nhìn thấy Hứa Tân đang đứng ngoài cửa, cô rất có ý thức tự giác đi ra ngoài, lập tức bị hắn kéo tay đưa tới phía sau khu dạy học không người, đè lên tường, tay hắn luồng xuống dưới váy tìm kiếm, sờ tới nút lọ tắc ở trong miệng huyệt.

“Còn biết nghe lời, không có tự mình lấy ra, bị rót một bụng tinh dịch có thoải mái không?”

Sắc mặt Vân Tô Tô tái nhợt, gật đầu “Thoải mái.”

“Hừ, ngày càng biết nói dối.”

Bụng trướng thật ra rất khó chịu, vùng bụng phình lên căng to, hắn kéo quần lót cô xuống, để cô đối diện hắn, lưng dựa mặt tường lạnh lẽo đầy bụi bặm, hai chân tách ra, lúc này nút lọ mới được rút ra.

Bình luận (0)

Để lại bình luận