Chương 115

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 115

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khuôn mặt trầm lặng không hề có biểu cảm, lúc này mới chậm rãi buông đồ vật trong tay, mang theo cây cung trên lưng xoay người rời đi.

Vân Tô Tô nằm dưới thân hắn bị dọa đến bật khóc, cô nức nở không biết nên làm sao.

“Chuyện gì…..Huhu, có chuyện gì vậy.”

“Suỵt”

Vì đau nên giọng nói của Hứa Tân cũng suy yếu hơn, hàng mày vì đau mà nhíu chặt, hai bên vai như muốn phế bỏ, không dám quá dùng sức, nhưng vẫn luôn ôm chặt lấy cả người cô “Đừng nhúc nhích……Đừng sợ, tôi ôm em, đừng cọ quậy, bên ngoài có người……Muốn giết em.”

Cô sợ đến mức cả người run bần bật, nước mắt rơi lã chã, bàn tay như sờ phải thứ gì đó trên mặt đất, là chất lỏng ướt át, hơi sền sệt, là…..Là máu.

“Hu……Oa huhu.”

Tiếng khóc nôn nóng vang lên bên tai hắn, Hứa Tân đau không chịu nổi, che đôi mắt cô lại, giọng hạ thấp làm cho lời mình nói ra mang theo vẻ trấn định một chút.

“Đừng nhúc nhích, đừng sợ…….Tôi ở đây.”

Hắn càng nói như vậy, ngược lại càng khiến cô thấy sợ hơn, cô muốn thật nhanh rời khỏi nơi này, nước mắt không kiềm chế được rơi càng nhiều hơn, bị đè lên người thật là khó chịu, ai cứu cô đi, nhanh tới cứu cô đi mà.

Máu chảy ngày một nhiều, đầu hắn bắt đầu choáng váng, cơn đau làm cánh tay không thể nhấc lên nổi, ôm chặt lấy vòng eo cô, che đôi mắt cô lại, không biết từ lúc nào ý thức dần trở nên mơ hồ, tiếp sau đó liền ngất liệm ở trên người cô.

“Huhu cứu mạng…..Cứu mạng.” Vân Tô đẩy đẩy cơ thể bất động của hắn, sợ hãi đến hàm răng run lên cành cạch, đôi mắt bị bàn tay to của hắn che khuất, không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Sau nữa bọn họ được thành viên câu lạc bộ sau khi tan học phát hiện ra, vội vàng báo cho giáo viên gọi xe cứu thương đến. Đàm Lam nghe được tin tức, lúc này mới biết Hứa Tân bị cung tên bắn trúng hai phát, lúc chạy đến thì đã thấy Vân Tô Tô đang ngồi xổm ở dưới đất hai tay ôm lấy chính mình đầy sợ hãi, miệng ngậm chặt, hệt như đứa bé bị dọa sợ.

Cô chỉ là bị dọa nên hoảng sợ quá độ mà thôi, Hứa Tân mới là người bị thương, bả vai bị tổn thương nghiêm trọng, dò hỏi cô, cô ấp a ấp ủng không nói được lời nào.

Bọn họ nhìn ra được cô như vậy cũng không phải do lo lắng cho Hứa Tân, mà là sợ bản thân, cô là đang sợ mình sẽ bị đau như vậy, mà cũng đúng, cô sao có thể lo lắng cho một tên tội phạm đã cưỡng gian chính mình chứ.

Xương cốt đặc biệt bị tổn thương, phải cố định bên trong mới không làm cho bả vai rạn nứt, sau phẫu thuật phải tĩnh dưỡng một thời gian không thể đến trường, sống lưng không thể duỗi thẳng, cánh tay cũng không dùng được.

“Người bắn mày cũng là thành viên của câu lạc bộ bắn cung, là một nữ sinh, để tao cho mày xem hình.”

Đàm Lam nhấn mở di động, phía trên là ảnh chụp thẻ sinh viên, tóc mái che lại đôi mắt, nhìn không rõ gương mặt cô ta. Hứa Tân dựa vào gối đầu phía sau, mắt nheo lại như không nhớ được đã từng gặp ở đâu.

Quý Đỗ như chợt bừng tỉnh hô lên một tiếng.

“Người này, mày có nhớ tiết thể dục lần trước không, là cô gái đưa thư tình tới đó, chính là cô ta, lúc ấy mày còn xỉ nhục cô ta mà, quên rồi hả?”

Hứa Tân nhíu chặt mày, như mơ hồ có chút ấn tượng.

“Đệt! Cô ta mẹ nó trả thù ông đây à? Ông đây không nhận lời tỏ tình liền trả thù! Đệt con mẹ nó, tao muốn đập chết con điếm này!”

“Được rồi, mày đừng kích động quá!” Quý Đỗ nói “Mày nhục nhã cô ta nhất định đã bị người ta ghi hận trong lòng, có lẽ nhìn thấy mày cùng tiểu chó cái đi cạnh nhau nên mới quyết tâm trả thù, mày tới câu lạc bộ kia làm chi?”

“Có người bảo tao đi một chuyến, tao còn tưởng mẹ nó có đứa thách đấu tay đôi, nhất định là con điếm kia!”

Hắn tức tới đỏ cả mặt, lại hỏi “Vân Tô Tô đâu?”

“Ở ngoài cửa, còn đang được Trịnh Nghị an ủi kìa.”

“Mẹ nó là tao bảo vệ cô ấy! Dựa vào cái gì để cho hắn thuận nước đẩy thuyền!”

Đàm Lam xua tay thở dài “Được rồi bình tĩnh một chút đi, bả vai vất vả lắm mới tốt lên, mày còn động đậy nữa coi chừng cánh tay nhấc không nổi luôn đấy.”

Bên ngoài hành lang, Trịnh Nghị ôm eo cô, khuỷu tay chống bệ cửa sổ phía sau, quay đầu hít sâu một hơi.

Xoay qua nhìn cô, giọng nói nhỏ nhẹ từ tính “Muốn ăn chút gì không?”

Cô không hé răng, bị ép phải dựa vào trong lòng hắn, cả người vẫn luôn run rẩy, từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa ngừng lại.

Đầu hành lang bên kia, Lam Đà cầm theo mấy chai nước đi lại đây, mấy cái dây xích trên quần hắn rũ xuống phát ra tiếng leng keng.

Vặn nắp chai nước, bóp lấy cằm cô kéo đầu cô ngửa lên, hai mắt khóc đến sưng đỏ, để chai nước kề sát bên miệng hắn ra lệnh “Uống.”

Ép buộc cô nuốt xuống, cổ họng do gấp gáp mà bị sặc, ho khù khụ mấy tiếng.

“Chậm một chút!”

“Ưm không uống, không muốn uống, không muốn!”

Cô giãy giụa từ trong vòng tay Trịnh Nghị trượt xuống ngồi xổm dưới đất, nhỏ giọng khóc nức nở, Trịnh Nghị cúi xuống chuẩn bị đem cô kéo lên, ai ngờ cô ngồi bẹp xuống đất, hai mắt kinh hãi trừng hắn, liều mạng lùi ra sau.

Bị dọa sợ quá độ, làm cho hắn cảm thấy thực bực bội.

Lam Đà cười khẩy “Xem ra là sợ mày lắm đấy, là do lần trước thâm hầu lưu lại bóng ma đi.”

Hắn hít sâu một hơi, nhịn xuống không để bản thân phát hỏa, hai tay đưa đến trước mặt cô, nghiến răng nói “Lại đây!”

“Huhu, không, không.”

Hắn không có nhiều kiên nhẫn như vậy, liền túm lấy bàn tay mềm mại của cô mạnh mẽ kéo lại, ai ngờ cô phản ứng càng kịch liệt hơn, hét lên một tiếng chói tai còn giãy giụa dữ dội hơn nữa, bị hắn nhấc lên không trung, hai chần liều mạng đá đạp lung tung, đầu gối vô tình đụng trúng đũng quần hắn.

“Đm!”

Cơ thể theo bản năng mà quăng cô ra, nảy sinh ác độc mà nghiến răng, Vân Tô Tô khóc lớn trốn vào trong lòng Lam Đà, khiến hắn không khỏi bất ngờ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận