Chương 122

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 122

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bên trong không có mặc bất cứ thứ gì, bên ngoài cũng chỉ khoác hờ cái áo gió màu đen của Đàm Lam, che đi thân thể nhỏ xinh cùng cảnh xuân mơ hồ bên trong, xong xuôi hết bọn họ cứ như vậy mà dắt cô ra cửa.

Vân Tô Tô sắp khóc tới nơi rồi, một bước chân cũng không dám đi.

“Đau quá, tao bức chó cái đau quá, cầu xin chủ nhân tha cho chó cái đi mà, huhu…….Thật sự đau quá.”

Trịnh Nghị mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái áo hoodie phối cùng quần đen, tựa vào khung cửa, lạnh nhạt nói “Em muốn ai ra tay đây?”

Cơ thể bị giọng nói của hắn dọa nháy mắt rùng mình, cô lập tức cúi đầu xin lỗi “Thực xin lỗi……Chó cái sai rồi huhu.”

“Sai rồi còn không mau chạy đi!” Quý Đỗ bóp một cái trên cánh mông cô, giọng điệu cợt nhả “Tôi lại không tin dây thừng kia có thể cọ đến cái bức em chảy máu.”

Hai tay Đàm Lam đút vào trong túi đi ra ngoài, lúc đi qua cửa liếc mắt nhìn Trịnh Nghị một cái, thấp giọng hỏi “Tối qua lén lút thao cô ấy, mày có ý gì?”

“Không có gì, tao chỉ là muốn thao thôi, chịu không nổi nửa đêm liền làm một nháy, làm sao?”

Hắn nhíu mày.

Lam Đà giữ chặt sau gáy Vân Tô Tô “Đi nhanh lên! Muốn để tôi cứ thế này đưa em đi hả?”

“Không không…….Chó cái sẽ tự mình đi.” Cô cố nhịn đau mà bước đi, môi âm hộ bị dây thừng cọ một cái, nước mắt liền đảo quanh hốc mắt.

Dây thừng thít chặt môi âm hộ, mỗi bước chân chậm rãi đi về phía trước, dây thừng thô ráp lại xẹt qua nơi sưng to của cô.

Bốn người phía trước chê cô đi quá chậm, còn không ngừng thúc giục cô nhanh lên, được một lúc lại dừng lại quay đầu chờ cô, nhìn chằm chằm xem bộ dáng ngại ngùng cúi đầu nắm chặt lấy quần áo của cô, cứ thận trọng mà bước từng bước đi về trước.

Muốn người ta không nhìn ra có vấn đề quả thật hơi khó, phía dưới quần áo không mặc gì cả, gió vừa thổi tới, cả người lạnh tới cứng đơ, loại cảm giác này giống như trần truồng đi lại trên phố, bị ánh mắt của mọi người vây xem.

Trên đường đông người qua lại, huống hồ chi cô lớn lên lại có dáng vẻ đáng yêu nhỏ nhắn khiến người ta muốn khi dễ như này, mấy cái ánh mắt mang theo ít nhiều dâm dê nhìn chằm chằm về phía cô.

Dục vọng chiếm hữu của bọn họ cứ thế bùng nổ, làm sao chịu để yên, mỗi người chia nhau đi ở bên cạnh cánh tay gác lên, Lam Đà thì giữ chặt phía sau cái ót của cô, Quý Đỗ đi ở đằng trước, bốn người vây cô đến kín mít mới chịu.

Trịnh Nghị nhỏ giọng nói ở bên tai “Đúng là con đĩ lúc nào cũng hứng tình, ở trên đường mà cũng dám lộ ra vẻ mặt này, nhanh như vậy đã muốn để tên đàn ông khác cưỡi rồi hả?”

Cô hoảng sợ mà lắc đầu “Không có, chó cái không có.”

Cô căn bản còn không biết bản thân có biểu cảm gì, vốn dĩ còn muốn nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của cô ở trên phố, không nghĩ tới người tức giận lại là bọn họ.

Thời điểm đến bên trong bệnh viện, Hứa Tân đã chờ thật lâu ở trong phòng.

“Sao bây giờ mới tới? Cánh tay tao không động đậy gì được, còn đang chờ tiểu chó cái tới đút cơm đây này.”

“Trên đường còn có chút việc nên mới tới muộn.”

Hứa Tân nhướng mày, nhìn dáng vẻ ngại ngùng cúi đầu của cô ra lệnh “Lại đây.”

Vân Tô Tô chậm rì rì đi qua đó.

“Cởi quần áo ra cho tôi nhìn thử xem.”

Cô giơ tay lên cởi bỏ từng cúc một.

Quả nhiên, bên trong là cảnh đẹp ý vui, bị dây thừng trói trong thời gian dài, cặp vú sung huyết trở nên có chút xanh tím, sưng đỏ phá lệ rõ ràng, cao cao dựng thẳng, núm vú hồng nhạt cũng cứng lên, trông nho nhỏ cực kỳ đáng yêu, dây thừng từ dưới háng luồng ra phía sau.

“Đệt, cứ như vậy mà đi tới đây? Tao bức buộc chặt không khó chịu hả?” Hai mắt hắn nhìn như không chớp, đến khi đồ vật dưới thân cứng lên.

“Mẹ nó tao chính là rất khó chịu!”

Đàm Lam hừ một tiếng “Là cánh tay người nào đang bị thương, nhìn đi con, bữa nay cũng sẽ không cho mày sướng, cứ nghẹn đi.”

“Không phải chứ, tụi mày nỡ đối xử với tao như vậy sao? Cố ý biến cô ấy thành cái dạng này mà câu dẫn tao? Tao đã làm gì đắc tội tụi mày!”

Trịnh Nghị ôm cánh tay trừng mắt liếc hắn một cái “Còn không ăn cơm, không ăn tao đưa cô ấy đi.”

“Đệt…..Tụi mày ỷ vào cánh tay tao không thể cử động đúng không?” Hắn nhìn thoáng qua Vân Tô Tô, kêu ngạo ương ngạnh phun một câu “Em chờ cho cánh tay tôi tốt lên xem, nhất định sẽ làm em sướng tới bay lên trời!”

Hừ, trong lòng cô đã sớm mắng một trăm lần tuyệt đối đừng để cánh tay hắn khá lên.

Dưới quá trình sinh hoạt cấm dục này, cánh tay nhức mỏi giơ lên, tóm lấy chính xác bầu ngực cô xoa mấy cái cho hả giận, lại nghẹn một thân dục vọng.

Trước đó là màn làm tình trước cửa sổ gió lạnh, rồi sau đó lại chỉ mặc độc một chiếc áo khoác ra ngoài, huống hồ vẫn đang là mùa thu lạnh lẽo, đúng như dự liệu ngày hôm sau cô liền bị cảm.

Sau khi thức dậy vẫn luôn ho khan, Trịnh Nghị mang thuốc cảm tới cho cô, vuốt ve cái trán, như có điều gì đó suy tư.

“Sao lại không phát sốt?”

Cô vừa ho sù sụ vừa kỳ quái nhìn hắn, gương mặt đỏ bừng, sắc môi càng thêm mê người, dụ dỗ người khác hệt như tiểu yêu tinh.

Trịnh Nghị cười khẽ “Nếu sốt rồi sẽ không bị bọn họ thao, nếu không phát sốt, vậy thì cũng không cần uống thuốc, lại mở cửa sổ cho gió thổi thêm một hồi nữa đi.”

Vân Tô Tô sửng sốt.

Cô liều mạng muốn lý giải ý tứ trong những lời này, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, lại bị bàn tay hắn che lại.

“Đừng nhìn tôi như vậy, đàn ông nào cũng ích kỷ vậy thôi, ngoài mặt thì tỏ ra băn khoăn, nhưng đều muốn chiếm hữu em, tôi so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ nhất.”

Đợi đến lúc cô phục hồi lại tinh thần thì tay hắn đã buông ra, lại đứng dậy đến mở cửa sổ, cầm theo thuốc liền đi ra ngoài.

Bình luận (0)

Để lại bình luận