Chương 123

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 123

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cửa sổ rất lớn, cô nằm ở trên giường bọc chăn kín mít nhưng vẫn có thể cảm nhận cơn gió lạnh rét buốt thổi tới.

Gương mặt ngày càng đỏ, vẫn luôn không ngừng ho khan, cả người quấn chăn thật chặt mà run lên cầm cập.

Không tới hai tiếng, cô bị gió lạnh thổi tới đầu đau như muốn nứt ra, đem đầu vùi vào trong chăn.

Đến khi Lam Đà đi vào gọi cô rời giường, lúc này mới phát hiện cô nóng tới độ ngất xỉu, người cuộn tròn trong chăn, mắt nhắm chặt, miệng khò khè hô hấp.

Bọn họ vội vàng đưa cô tới bệnh viện, đã sốt tới 40 độ, lần trước cũng sốt cao như vậy cũng làm bọn họ sợ hãi một phen.

Trên mặt Trịnh Nghị không có biểu cảm gì chỉ ngồi ở một bên xem cô truyền dịch.

Phải nửa tiếng sau cơn sốt mới dần hạ, cô cũng dần tỉnh lại.

“Muốn ăn gì không?”

Bên tai truyền đến thanh âm của hắn, Vân Tô Tô ho khan run rẩy không dám nói tiếng nào.

Trịnh Nghị thoáng nhìn ngoài cửa sổ, cúi thấp người cánh tay chống trên đầu gối, giữ lấy gương mặt đỏ bừng của cô, thế mà lại cười.

“Em hẳn phải nên cảm ơn tôi, bằng không hiện giờ đã bị đè ở trên giường thao rồi.”

Lam Đà đẩy cửa đi vào, “Trịnh Nghị, ra đây đi.”

“Sao đấy?”

“Có chút việc.”

Hắn nhìn thoáng qua Vân Tô Tô, bàn tay vỗ nhẹ lên mặt cô thay lời cảnh cáo, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Đóng cửa lại, Lam Đà chỉ chỉ trên lầu “Ba của Hứa Tân lại tới nữa, lần này nói là muốn gặp tiểu chó cái, không biết muốn làm gì đây.”

Trịnh Nghị nhíu mày “Ba hắn tương đối khó đối phó.”

“Tao cũng nghĩ vậy, ba hắn biết chúng ta ở chung, có lẽ nghĩ chúng ta chắc chắn sẽ biết chút gì đó, mời vừa rồi còn gọi cho Đàm Lam nữa kìa.”

Mày không khỏi nhíu chặt, hai tay đút vào trong túi quần “Trước lên đó xem sao đã, không thể để cho ông ta gặp được Vân Tô Tô.”

Phải truyền đến ba bình nước, sau khi rút kim, Vân Tô Tô che bụng dưới đã sắp nhịn không nổi nữa, cô muốn đi WC.

Mới vừa đi tới cửa, một người hộ sĩ chặn cô lại.

“Có người dặn dò cô không thể ra khỏi phòng bệnh.”

“Tôi….Biết, tôi chỉ là muốn đi WC mà thôi.”

Nhìn dáng vẻ khó chịu cực kỳ tội nghiệp của cô, hộ sĩ cũng đoán được nguyên nhân “Vậy để tôi đi cùng cô.”

“A cảm ơn….”

Cô nàng đứng đợi ngoài cửa không có đi theo vào trong, Vân Tô Tô sau khi giải quyết xong ra ngoài rửa tay.

Đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bên ngoài đột nhiên có một nữ sinh tóc dài tiến vào, vừa lúc chặn lại đường ra của cô, cô theo bản năng mà lùi về sau một bước.

Cô ta đưa tay trực tiếp đóng cửa WC lại, thanh âm khàn khàn vẩn đục đột ngột cất lên.

“Cô là Vân Tô Tô?”

Tóc mái thật dài che đi cái trán, cũng che một nửa khuôn mặt cùng đôi mắt của cô ta, có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng cô lại nhớ không ra, đồng thời gật đầu.

“Phải….Là tôi.”

Cô ta bỗng nhiên gỡ chiếc ba lô trên lưng xuống, bước nhanh về phía cô, bàn tay vươn tới túm lấy tóc cô.

Vân Tô Tô thậm chí không kịp phản ứng, da đầu liền truyền tới cơn đau, giây tiếp theo, đã bị người ta hung hăng đè ở trên tường gạch men, nền đá lạnh lẽo va chạm với khuôn mặt, đau đến cô rơi nước mắt.

“Cô muốn làm gì!”

Cô vừa sợ vừa tức giận, bị nữ sinh xa lạ đối đãi như vậy, đến tột cùng cô cũng nghĩ không ra mình đã làm gì sai, vội bắt lấy cánh tay cô ta hòng phản kháng.

Trên bụng bị cô ta hung hăng đá một cái, đau đớn đến mức không hét nổi thành tiếng, cơ thể ngã xuống sàn gạch ẩm ướt, mà điều chờ đón cô là những cú đá đấm như điên dại.

Cô ta mang một đôi giày da màu đen, đế giày rất cứng, mũi giày liên tục đá vào phần bụng mềm mại, bàn tay nắm tóc cô còn không ngừng kéo giật, cô ta cái gì cũng không nói, chỉ lo tay giật chân đá cô không ngừng.

Vân Tô Tô đau đớn che lại cái bụng, đầu tóc rối bù che khuất khuôn mặt, đến hít thở còn khó khăn chứ đừng nói phát ra bất kỳ âm thanh nào, trên người chỉ có bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, khe khẽ thốt lên tiếng cầu cứu vụn vặt.

“Cứu mạng…..cứu mạng.”

Tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, thậm chí cô còn bị kéo tới kéo lui dưới sàn nhà, còn bị túm lấy quật vào tường.

Đợi hồi lâu không thấy người đi ra, hộ sĩ hoài nghi, cô ta đi tới đẩy cửa phòng vệ sinh ra, liền nhìn thấy trận đánh nhau ngay trước mắt, sợ tới mức vội vàng đi lên giữ chặt lấy cô gái kia, sau đó hướng ra ngoài cửa hét lớn.

“Có đánh nhau, mau tới đây hỗ trợ đi!”

Cô bị đá đến ói ra máu, đầu bị chấn động, một bên mặt sưng lên xanh tím một mảng, bên thái dương tróc da đến rươm máu, không còn chút ý thức nào, đến nổi bản thân ra khỏi nhà vệ sinh như thế nào cũng không biết, sau đó cơ thể được đặt ở trên giường, tiếp theo là một mảng mơ hồ rồi ngất xỉu.

Bên tai là từng tiếng mắng chửi ồn ào, mặt cô được ai đó vuốt ve, bàn tay thật dịu dàng, từ cái trán rồi đi xuống khóe môi, bàn tay to lớn nhẹ nâng gương mặt cô lên, khẽ thì thầm ở bên tai gì đó, nhưng cô cũng chỉ có thể nghe được vài tiếng rống giận dữ kia.

Mệt mỏi mở mắt, khắp người đau nhức, nhớ lại bản thân bị đánh đến thê thảm, nước mắt lập tức trào ra, hé miệng muốn hít thở, nhưng bụng bị đá nóng rát không thôi.

“Đừng nhúc nhích.”

Trịnh Nghị cầm tay cô, một tay khác cầm tăm bông, nhẹ nhàng chấm lên miệng vết ngay khóe miệng cô.

Mười ngón tay đan vào nhau, tay hắn rất lớn, nắm cũng rất chặt, vốn đã cảm thấy bản thân chịu nhiều ủy khuất lúc này nước mắt càng thêm không khống chế được mà chảy xuống, khóe mắt mới vừa thoa thuốc xong đã bị nước mắt cuốn đi sạch.

Trịnh Nghị buông tăm bông xuống, cầm lấy khăn giấy kiên nhẫn lau nước mắt cho cô, giọng nói chưa bao giờ dịu dàng đến thế.

Bình luận (0)

Để lại bình luận