Chương 124

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 124

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Không khóc, sẽ không để cho em chịu ủy khuất nữa.”

“Hu…….Huhu.”

Ngược lại tiếng khóc của cô càng lớn hơn trước, như đứa trẻ đã chịu nhiều ủy khuất, một bên khóe mắt còn rõ vết xanh tím, cái trán thì sưng một cục, dáng vẻ chật vật này nhìn hết sức đau lòng.

Mấy người ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng khóc, trong lòng không khỏi giận run.

“Cô ta bây giờ đang ở đâu?”

“Đã bị bảo vệ khống chế rồi, nên báo cảnh sát giải quyết hay là mấy ngài muốn……Tự mình giải quyết đây?”

Viện trưởng lúc này có chút sợ sệt bất an, thân phận bọn họ đều không thể đụng, vẫn là nên cúi đầu trước mặt tư bản.

“Không cần báo cảnh sát, đưa cô ta đến khoa thần kinh đi, nhốt riêng một phòng.”

“Được……được.”

Quý Đỗ đi lên trước, khóe miệng lạnh nhạt khẽ nhếch “Đi trước đây, đúng là cái đồ không biết tốt xấu, không biết có thể chịu nổi một đấm này của tao không nữa?”

Ba đời nhà hắn đều luyện quyền tập võ, người bình thường sao mà sánh bằng.

Vân Tô Tô khóc mệt rồi thì nằm trong lòng hắn ngủ, Trịnh Nghị ngồi ở trên ghế ôm lấy cô, đem chăn trên giường kéo tới đắp ở trên người cô, đỡ lấy bả vai và cánh tay, lòng bàn tay nhẹ xoa lên làn da mềm mịn trần trụi này.

Cúi đầu nhìn cô thật lâu, nhịn không được áp tới gần cổ, hơi thở phả tới, đôi môi mơn trớn dần lên trên, rồi ngậm lấy đôi môi cô, tham luyến không thôi mà quyện lấy đầu lưỡi, người đã mất đi ý thức, tùy ý để hắn đòi hỏi chơi đùa.

Cơ thể mềm mại thơm tho, ôm vào lòng thật ấm áp, hắn không muốn buông ra chút nào, thậm chí còn muốn có được cô mãi mãi.

Giấc ngủ kéo dài thật sâu, cô ở bệnh viện ngủ đến tối muộn.

Sau khi tỉnh dậy cả người tràn trề sức sống, ngoại trừ âm thanh chiếc bụng kêu vang ra? Và vết thương sưng tấy trên mặt, cô đã không còn cảm thấy nơi nào khó chịu nữa rồi.

Thời điểm Đàm Lam và Lam Đà cùng nhau tiến vào, trong tay còn cầm theo mấy cái túi nilon trong suốt, họ mua đủ thứ, bên ngoài mấy gói bao bì đủ loại màu sắc, đặt ở trên đầu giường, chờ đến lúc bọn họ mở ra, mới phát hiện thế mà bên trong lại toàn là đồ ăn vặt.

Cô chưa bao giờ thấy nhiều đồ ăn vặt đến vậy, trừ ở ngoài siêu thị ra, cũng chỉ có thể nhìn, không thể khát vọng, thậm chí ngay cả ba mẹ cũng chưa từng mua cho cô những món bánh kẹo này, cô sống ở quê từ nhỏ đến khi trưởng thành, sau đó được đưa lên thành phố, tiếp sau nữa cũng bị tẩy não là mấy thứ thực phẩm rác rưởi không thể ăn, còn cần phải biết tiết kiệm.

Phải ăn những thứ lành mạnh mới có thể phát triển, không bị bệnh, không thể tiêu tiền vào mấy loại đồ ăn vặt không chút dinh dưỡng này.

Cho đến khi Lam Đà xé vỏ một thanh chocolate ra, đưa đến bên miệng cô, lệnh cho cô há miệng, mùi vị chocolate thơm ngọt, chui vào trong xoang mũi, thậm chí kích thích đến nước bọt phải tiết ra.

Cầm lòng không đậu mà mở miệng, giây phút đầu lưỡi tiếp xúc với thứ đồ ăn ngọt ngáy này, dây thần kinh như nổ bùm phấn khích, tâm trạng trở nên sung sướng, số lần cô được ăn mấy thứ này có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Thật đáng thương mà!” Lam Đà nhìn cô nhai nuốt từng chút một, mỗi lần cắn cũng không dám dùng nhiều sức, tinh tế mà nhấm nháp hương vị.

Trịnh Nghị lấy một cây kem tới xé mở vỏ ngoài, đồng thời đưa tới bên miệng cô.

Vân Tô Tô quay đầu liền cắn một miếng kem, cảm giác lạnh lạnh ê ê cắn vào ngọt mà ngon vô cùng, hàm răng cắn một miếng nhỏ, lạnh đến ê cả răng.

Nhìn cô ngồi trên giường ăn đến là vui vẻ, Quý Đỗ cũng tới mở một gói khoai tây.

Đàm Lam khẽ nhíu mày “Tụi mày làm gì vậy? Cô ấy còn chưa ăn xong? Từ từ mà đút thôi chứ.”

Sợ bọn họ sẽ mang đồ ăn đi, Vân Tô Tô há miệng thật to cắn một miếng kem thật lớn “Ăn…….Ăn xong rồi.”

“Mau nhổ ra!”

Trịnh Nghị chợt vỗ vào sau lưng cô, ăn nhiều kem như vậy sẽ bị buốt óc, miệng cô ngậm chặt không nhúc nhích, cô khó chịu nhắm mắt lại, hắn trực tiếp cậy cái miệng cô mà móc ra, đem kem còn sót lại trong miệng cô moi ra hết, rồi mới cầm khăn giấy chùi miệng cho cô.

Đàm Lam lục tìm trong túi nilon lấy ra chai nước suối, vặn mở nắp đỡ lấy cổ cho cô uống.

“Ăn gấp gáp như vậy làm gì? Đều là của em, bọn này không ăn, ăn từ từ thôi không ai giành với em đâu.”

“Ưm……Chó cái, sẽ ăn từ từ, đừng lấy đi mà.”

Trịnh Nghị bóp chặt cằm cô “Không cần xưng mình là chó cái, nói chuyện cho đàng hoàng.”

Cô cắn môi dưới, hai mắt long lanh khó khăn nhìn hắn.

Sớm đã trở thành một loại thói quen, nếu không nói như vậy, bọn họ sẽ tức giận, cô sẽ bị đánh bị thao, cô không thể nào mà không tuân theo.

“Nhất thời sửa không được, cứ để từ từ mà sửa thôi.”

Quý Đỗ an ủi cô “Yên tâm, sau này sẽ không còn ai dám đánh em nữa, con điếm kia đã bị tôi đánh đến trật khớp ngón tay, mặt cũng bị đánh sưng, xương cốt đều bị chặt đứt, cũng thuận tiện dỡ xuống cánh tay của cô ta, cô ta sẽ không dám ra tay với em nữa, nghĩ tới cũng không thể.”

Hắn nói những lời này mà nét mặt vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, như thể chỉ vừa uống một hớp nước sôi để nguội, miếng khoai tây trong miệng cũng quên mất nhai nuốt, trong đầu bất giác hiện lên dáng vẻ bị đánh đến thê thảm của cô gái kia.

Mấy ngày nằm viện dưỡng thương này, cô thiếu chút nữa chìm đắm trong sự dịu dàng của bọn họ, không chỉ không động vào cô, mà còn mỗi ngày để cô ăn những món ngon.

Hứa Tân có mấy lần ngồi xe lăn xuống đây, chỉ nhìn cô, cũng không nói lời nào, nhìn đến vết thương trên mặt cô hắn vừa khó chịu lại cảm thấy áy náy, không biết nên mở miệng nói ra ba chữ kia như thế nào, nếu không phải bởi vì hắn.

Chỉ khi cô ngủ rồi, lúc ấy hắn mới chịu đựng cơn đau nhức nơi cánh tay đẩy xe lăn đi vào, đến bên cạnh giường bệnh của cô, lặng lẽ xin lỗi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận