Chương 125

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 125

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Xin lỗi em.”

Hắn cảm thấy rất khó chịu, trái tim đau nhói không biết nên biểu đạt loại cảm giác này như thế nào, rõ ràng không ai muốn để cho người khác động vào cô, rồi không biết vì sao, lại phạm vào loại sai lầm này.

Bả vai không dám động đậy, phía trên còn đang được nẹp lại vừa cử động liền đau, dù vậy, bàn tay hắn vẫn cố sức nâng cổ cô lên, đầu cúi xuống nhẹ nhàng đặt ở trên môi cô một nụ hôn thật khẽ, cơn đau khiến trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Ngoài cửa, thông qua khe hở một cặp mắt đang dõi theo, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm bên trong, bàn tay đút trong túi quần nắm lại thật chặt.

Cho đến khi sau lưng có người gọi tên hắn, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần.

“Trịnh Nghị, đi ăn cơm.”

Một ngày trước khi xuất viện, ở bệnh viện thế mà gặp được Nhưng Dữu, lúc cô đỡ vách tường trên hành lang để quay về phòng bệnh thì nhìn thấy cô ấy quỳ gối trong văn phòng bác sĩ, thời điểm nhìn thấy thì vô cùng ngạc nhiên.

Đàm Lam ở bên cạnh đỡ cô cũng dừng bước, quay đầu cùng cô nhìn qua, Thương Trình Âm cũng quay đầu, nhìn về phía hắn cười.

“Thật trùng hợp.”

Đàm Lam cúi đầu, nhìn Vân Tô Tô “Muốn vào nói chuyện chút không?”

Nhưng Dữu quỳ dưới đất, trên người chỉ mặc độc một cái váy dài tới đầu gối, cái trán dập sát xuống mu bàn tay, Thương Trình Âm túm lấy tóc cô ấy.

“Ngẩng đầu lên!”

Cô nàng nhận lệnh ngẩng đầu lên, cùng ánh mắt Vân Tô Tô giao nhau, biểu cảm cũng là hết sức kinh ngạc.

Nhưng cũng trong nháy mắt đó lóe lên một tia cảm xúc khác, ánh mắt kháng cự mà đối diện cô, bên trong là cực kỳ hoảng loạn cùng sợ hãi, như muốn nói gì đó với cô.

Vân Tô Tô nắm chặt áo khoác gió màu đen của hắn, lắc đầu nói không cần.

Đàm Lam ôm bả vai cô, lần nữa đối Thương Trình Âm gật đầu chào hỏi “Đi trước.”

“Đi thong thả.”

Lúc sau khi bọn họ đã đi xa rồi, Thương Trình Âm đá lên cửa văn phòng, vẫn thong dong cầm tách trà uống từng ngụm, tiếng va chạm của những chiếc tách bằng sứ vang lên thanh thúy, thổi một hơi khí nóng hầm hập bốc lên rồi bắt đầu nhấm nháp.

Nhưng Dữu vẫn luôn duy trì một động tác không đổi, trái tim đập ngày càng nhanh hơn, trong lòng lúc này tràn ngập sợ hãi cùng bất an.

Hồi lâu, hắn mới mở miệng.

“Kết cục của ngươi so với cô ta càng thảm hơn, ta đem quá trình tra tấn ngươi ghi hình lại, gửi cho bọn họ cũng là để cho cô ta xem, còn nghĩ sẽ đạt được hiệu quả ta muốn, nhưng mà nhìn dáng vẻ bây giờ hẳn là không có rồi, năm người kia xem ra vẫn rất sủng cô ta, không muốn để cô ta biến thành nô lệ thật sự đây mà.”

Cô nàng cắn răng, đem tất cả cảm xúc của bản thân thu trở về, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu với hắn “Nhưng nô cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho chủ nhân.”

“A, lại nữa rồi, những lời này của ngươi không biết ta đã nghe bao nhiêu lần, phải làm gì đó thực tế một chút, ta mới có thể tin tưởng ngươi được, sau lần chạy trốn trước thì tất cả danh dự của ngươi đều đã mất sạch, biểu hiện tốt một chút đi, bằng không cả đời này của ngươi cũng chỉ có thể quỳ như vậy mà thôi.”

Cô nàng dập đầu vâng dạ, từng giọt chất lỏng ấm áp nhỏ xuống mu bàn tay, nước mắt xẹt qua làn da, rơi xuống nơi không ai nhìn thấy.

Trịnh Nghị và Quý Đỗ hai người đi lên lầu xem cái người cánh tay tàn phế kia, phòng bệnh dưới lầu cũng chỉ còn lại ba người bọn họ.

Lam Đà nhéo cặp má đầy thịt của cô “Ở bệnh viện phục hồi không tệ, thịt cũng đã trở về rồi.”

“Trên bụng nói không chừng còn nhiều hơn.” Đàm Lam híp mắt cười khẽ, có hơi quá mức dụ hoặc, vén chiếc áo bệnh nhân của cô lên “Để tôi nhìn xem vết thương trên bụng em thế nào rồi.”

Miệng cô còn đang cắn một thanh chocolate, eo duỗi thẳng, ngoan ngoãn để cho bọn họ xem, cái bụng béo béo tròn tròn, so với bất kỳ nơi nào khác đều muốn mềm mại hơn, vết thương cũng dần tốt lên, qua lâu như vậy, vẫn còn một chút dấu xanh đỏ.

“Còn đau không?” Đàm Lam xoa nhẹ hai cái.

“Không, hết đau rồi.” Trong miệng còn đầy đồ ăn vặt nên tiếng nói chuyện cũng không được rõ ràng.

Chỉ thấy hắn cười, ngón tay thon dài từ chiếc bụng bằng phẳng dần đi xuống, đầu ngón tay chợt kéo chiếc quần bệnh nhân ra, cô thoáng cái rùng mình, vừa định nói chuyện.

“Xuỵt, không cho nhả miếng chocolate trong miệng ra, ngoan ngoãn ngậm nó đi, nếu mà cắn đứt hay nhổ ra rồi, sẽ phải chịu trừng phạt.”

Đã lâu không có bị thao, tự nhiên đối với hai chữ trừng phạt này rất nhạy cảm, hàm răng bất giác căng thẳng, cô không dám cắn thanh chocolate yếu ớt này.

Quần đã bị cởi xuống dưới, Lam Đà ngồi bên cạnh hừ một tiếng, hai chân cô không tự giác mà run run, mang theo sự hưng phấn kỳ lạ, dây xích trên chiếc quần phát ra tiếng vang.

“Thừa dịp mấy người bọn họ không để ý, mày muốn lén chơi cô ấy một trận à?”

“Tao không nghĩ sẽ chơi cô ấy, mấy ngày nay không có chạm vào, muốn nhìn một cái xem phía dưới khôi phục thế nào mà thôi, chẳng lẽ mày không muốn?”

Đàm Lam khẽ nhướng mày, điều kiện này thật ra rất hấp dẫn, Lam Đà liếm hàm răng, không nói gì.

Mặc kệ cậu ta nghĩ thế nào, Đàm Lam đi trước một bước đem quần cô cởi ra, bên trong vốn dĩ không có mặc quần lót, không được bọn họ cho phép, cô nào dám mặc nội y vào, hai chân bị banh rộng ngồi ở trên giường, hai chân đạp lên hai bên, bị kéo thật căng.

Sợ thân thể không chống đỡ nổi, đôi tay cô chống ra phía sau làm điểm tựa, trong miệng vẫn còn đang ngậm thanh chocolate màu nâu, nhìn như thế nào cũng cảm thấy cực kỳ dâm đãng.

Đàm Lam bất giác liếm liếm khóe miệng, đôi mắt nheo lại vuốt ve môi âm hộ phấn nộn của cô.

“Ưm.”

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được hai cánh môi âm hộ đang khép chặt, co rút, âm đế còn đang run rẩy, không có nổi một sợi lông, âm đạo trụi lủi hệt như cái bánh màn thầu, đáng yêu cực kỳ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận