Chương 127

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 127

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Mấy người bọn họ im lặng nhìn nhau, Đàm Lam bất giác cau mày thật chặt, mày nhíu sâu, cổ họng ho khan hai tiếng.

“Chú, chú cứ như vậy mà uy hiếp bọn cháu cũng không tốt lắm đâu? Lại nói, chú muốn tìm Vân Tô Tô để làm gì? Cô ấy thật sự không có ở đây. Tìm được cô ấy rồi, chẳng lẽ để cô ấy đi khởi tố Hứa Tân sao?”

“Tôi muốn làm cái gì không đến phiên các cậu quản, nếu đã biết rõ bản thân là phận con cháu thì cũng đừng nói những lời vô dụng này với tôi, còn không mau tránh ra để tôi đi vào!”

Đàm Lam dùng ngón tay đỡ trán, bày ra dáng vẻ khó xử.

“Không cần nói mấy lời vô nghĩa nữa! Dáng vẻ này của cậu tuyệt đối có vấn đề.”

Ông ta không quan tâm gì hết, trực tiếp đạp một phát lên cánh cửa, dùng cánh tay đẩy mạnh cửa ra.

Sự việc tới bất ngờ khiến Đàm Lam không kịp phòng bị bị đẩy lùi ra sau hai bước, cửa trực tiếp bị đẩy ra, người đàn ông hùng hổ đi vào trong, đi đến trước giường bệnh trực tiếp xốc chăn lên, thế nhưng lại không có ai ở bên trong.

Ông ta không tin nổi mà nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ giường bệnh và hai cái bàn, còn có một cái sô pha bàn trà bày trong phòng khách nhỏ, cũng chả còn thứ gì khác, trống trơn, thật sự một người cũng không có.

Nhìn khắp nơi xung quanh, đến nửa cái bóng người cũng tìm không ra.

Mấy người đàn ông đứng bên ngoài hành lang cũng theo đi vào, hết sức kỳ quái liếc mắt nhìn Đàm Lam.

Hắn không nhanh không chậm đi đến trước giường, bên dưới tấm chăn nhăn nhúm đó chỉ để lại một vệt nước, cực kỳ rõ nét, ngoài ra không còn gì khác nữa.

“Chú, đã nói với chú là người không có ở đây rồi mà.”

“Vậy cậu chặn ở ngoài cửa không cho tôi đi vào là có ý gì!”

Hắn nhún vai nói “ Cháu chỉ là đang nghỉ trưa mà thôi, chú là trưởng bối, hẳn là nên tôn trọng hậu bối, cháu còn tưởng chú sẽ tôn trọng cháu chứ, bất quá trưởng bối như chú, có hơi thất trách thì phải.”

Đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của hắn, Hứa ba chỉ lạnh lùng cười một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài, thời điểm đi ngang qua người bọn họ, dường như cảm nhận được tiếng gầm gừ phát ra từ những con sói đói, quay đầu liếc mắt nhìn lại bọn họ một cái.

Trịnh Nghị nhìn ông ta nhếch miệng cười, Quý Đỗ mang theo bộ dáng nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn.

Không đơn giản, tất cả mọi người, đều thật không đơn giản mà!

Vân Tô Tô bị bịt kín miệng, tiếng tim đập thình thịch không ngừng phóng đại bên tai, bản thân cô cảm thán một phen may ở đây chỉ là lầu một, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ cô còn tưởng mình chết chắc rồi, cũng còn may phía dưới còn có cái lùm cây.

Lam Đà ôm chặt lấy cô, không cho mấy cái nhánh cây quẹt trúng da thịt cô, trên phòng không còn âm thanh nào nữa, lúc này hắn mới cúi đầu liếc nhìn cô, nhẹ nhàng cười hỏi.

“Kích thích không?”

Đâu chỉ là kích thích, trái tim còn muốn nhảy ra ngoài nữa kìa, nhưng vẫn gật đầu liên tục.

Lam Đà sắc tình cắn nhẹ vành tai cô, thanh âm trầm thấp “So với cơn cao trào vừa rồi còn muốn kích thích hơn à?”

Mặt cô nháy mắt đỏ bừng, không nói lời nào.

Trước ngực, bàn tay to cách lớp quần áo bắt đầu xoa nắn cặp vú tròn trịa.

“Mềm thật, em đúng là tiểu yêu tinh.”

Hứa ba vừa đi, bọn họ mới lần lượt đi tới cửa sổ, Quý Đỗ vươn tay đỡ lấy cô, kẹp nách kéo cô lên.

Lam Đà nhẹ nhàng đỡ tay lên bệ cửa sổ lấy đà bật nhảy vào trong, phủi phủi tay, không thèm thở dốc lấy một hơi.

Trịnh Nghị chỉ vệt nước trên tấm ga hỏi “Đây là cái gì vậy?”

Lam Đà và Đàm Lam không hẹn cùng lúc bật cười.

“Như những gì mày thấy đó, chính là nước dâm do cao trào mà phun ra.”

“Hai đứa tụi bây chơi cô ấy mấy lần sau lưng bọn tao?”

Vân Tô Tô ngượng ngùng nép vào trong lòng Quý Đỗ nhắm mắt lại.

“Làm gì mà chơi lén lút sau lưng, mày nói cứ như bọn này đang yêu đương vụng trộm í, tụi tao rõ ràng là chơi một cách quang minh chính đại, mà cũng chỉ liếm cho cô ấy thôi, không thể không nói, nước dâm ngon tuyệt.”

Đàm Lam lôi từ dưới giường ra mấy túi đồ ăn vặt hắn vừa mới giấu “Tụi mày cũng tới thử xem, Tiểu Vân Nhi tự mình làm nước chấm từ dâm thủy, ăn vào mà sướng tê cả người.”

Cô nhắm thật chặt đôi mắt, chặt đến đau, không muốn nghe mấy từ ngữ dâm dục từ trong miệng bọn họ phát ra, thật là ngại muốn chết.

Quý Đỗ đặt cô xuống giường, trực tiếp cởi quần, tách đùi cô ra, dõng dạc nói.

“Bọn họ đều được ăn, tôi cũng muốn, tiểu tao bức này đã lâu không được chơi rồi, để tôi nếm thử xem bên trong rốt cuộc là cái hương vị gì đây.”

Vân Tô Tô đến cả phản kháng cũng không dám, lại thực hiện giống tư thế hồi nãy, hai tay chống người ra phía sau.

Cô ngẩng đầu lập tức đối diện với ánh mắt sắc bén kia của Trịnh Nghị, nhìn xoáy vào mặt cô, cảm xúc dường như không tốt lắm, cô đã quen nhìn sắc mặt bọn họ, thế cho nên bây giờ không biết phải làm sao, vô thức cắn môi dưới, không dám nói lời nào, sợ sẽ chọc giận hắn.

Cô còn có thể làm gì nữa đây, đến cơ thể chính mình còn không được quyền tự định đoạt nữa là.

Lam Đà đã sớm nhìn ra cảm xúc của hắn “Trịnh Nghị mày thẩn thờ cái gì đấy, không muốn ăn à? Hay là đang ghen?”

Hắn cười nhạo một tiếng, đi tới đem ngón tay cắm vào trong âm đạo lầy lội vô cùng của cô.

“Tao mà ghen? Mày đang kể chuyện cười à.”

Thế nhưng lực đạo trên ngón tay một chút cũng không giảm nhẹ, đâm thọc loạn xạ thịt non mẫn cảm bên trong, thọc đến cô đau điếng, Vân Tô Tô khóc lóc xin hắn làm chậm lại một chút.

Hắn như chợt bừng tỉnh, rút tay về, không rên một tiếng nhìn cô.

Dù hắn không làm gì, thì những người khác không nghĩ sẽ buông tha cho cô, dùng ngón tay đem cô chỉ gian đến cao trào, phun ra lượng lớn nước dâm, rồi lại dùng những món đồ ăn vặt ấy quét một lớp nước dâm chảy dưới thân cô, sau đó đưa tới bên miệng để cô liếm sạch, cuối cùng là cho hết vào miệng bọn họ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận