Chương 131

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 131

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Quý Đỗ bước nhanh như gió đi tới túm lấy cổ áo hắn, một quyền đánh ở trên mặt khiến khuôn mặt hắn lập tức trở nên méo mó, sau đó đá xuống bể bơi, làm bọt nước bắn lên tung tóe.

Vân Tô Tô khóc tới độ thở gấp, được Quý Đỗ bế lên, cô ôm cổ hắn lớn tiếng òa khóc nức nở.

Một bên má bị đánh đến sưng lên, khuôn mặt nhỏ trắng nõn thảm không nỡ nhìn.

Mấy người ở phía sau cũng vội vàng đi tới, Trịnh Nghị ở trong nước vùng vẫy hai cái, bơi tới cạnh bể bơi, tay che lại nửa bên mặt bị đánh đau, đôi mắt gần như không mở ra được.

“Trịnh Nghị, đây không phải lần đầu, sẽ không có lần sau nữa, mày nên bị loại trừ.”

Hắn ngẩng đầu nhìn, châm chọc mỉa mai “Nếu không phải ông đây là người cưỡng gian cô ấy đầu tiên, thì bây giờ tụi mày còn có thể ở chỗ này? Còn muốn loại trừ tao, mẹ nó nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“Thế mày dựa vào cái gì mà đánh cô ấy!” Quý Đỗ giận dữ muốn xông tới cho hắn thêm một đấm nữa, Trịnh Nghị cười khinh một tiếng.

“Nói cứ như tụi mày chưa từng đánh cô ấy vậy.”

Bắt đầu từ lúc cưỡng gian cho tới giờ, bọn họ đối với cô không phải uy hiếp thì chính là bạo lực, giờ lại muốn thay hình đổi dạng, nhưng Trịnh Nghị hắn thì không.

Đỡ cây thang từ dưới leo lên, hất mái tóc ướt sũng ra phía sau, gương mặt vẫn là nét lạnh lùng kiêu ngạo, có điều mắt bên phải bị đánh bầm tím một con, đi tới trước mặt bọn họ, hắn liếc mắt nhìn Vân Tô Tô, cô khóc đến thảm thương, cắn môi dưới sợ hãi mà nép vào trong lòng Quý Đỗ.

“Ha, tiện nhân, thật biết diễn mà, ai đối tốt với em liền đi theo người đó, chờ xem, ông đây sớm muộn cũng sẽ thao chết em.”

Vân Tô Tô cả người run lên, nắm chặt quần áo trên người Quý Đỗ.

Hứa Tân đứng ở cửa bận một bộ đồ ngủ màu xám, thấy hắn chuẩn bị đi ra ngoài, cũng theo đi lên.

Đem cô ôm đến phòng ngủ thoa thuốc, Vân Tô Tô đau đến run bần bật, miệng vô thức khẽ nói đừng đánh cô.

Lam Đà vỗ về mái tóc mềm mại của cô “Không có ai đánh em, ngủ ngoan, ngày mai mặt sẽ tốt lên thôi.”

“Hu cảm ơn chủ nhân…..Cảm ơn chủ nhân.”

Quý Đỗ lúc xức thuốc cho cô cổ tay chẳng phân biệt nặng nhẹ, ngón tay hắn cứng đờ không dám dùng sức, sau khi thoa thuốc xong rồi giúp cô đắp chăn lại đàng hoàng “Ngủ đi.”

Vân Tô Tô nức nở gật đầu, bàn tay vẫn nắm chặt góc áo hắn không buông, cô vẫn còn sợ muốn được chở che, chờ đến khi cô ngủ rồi, bọn họ mới rời đi, đi ra bên ngoài phòng khách.

Chỉ có mình Đàm Lam nằm ngửa trên sô pha.

“Trịnh Nghị đâu rồi?”

“Cùng Hứa Tân đi ra ngoài.”

Đã gần hai giờ sáng.

Lam Đà hừ một tiếng “Không biết hai thằng đấy bàn bạc cái gì, sẽ không nguy hiểm đến Tiểu Vân Nhi chứ.”

Không khí ban đêm so với ban ngày vẫn là tốt hơn, gió lạnh từng cơn rét buốt, đánh tan cái nóng mùa hạ.

Trên sân thương nơi có thể nhìn bao quát cảnh đêm thành phố, nhưng gió lại rất lớn.

Trịnh Nghị cúi đầu dùng tay che bật lửa, miệng cắn điếu thuốc đang đốt dở, mái tóc ướt nhẹp bị gió thổi ngược ra sau.

“Rốt cuộc mày tính làm gì đấy?” Hứa Tân đứng ở trước mặt hắn.

“Tao không nghĩ làm gì hết, chỉ muốn chơi cô ấy, làm sao.”

Khói thuốc rất nhanh đã bị thổi đi, Hứa Tân hờn dỗi nói “Mày còn thật biết giả vờ, nói thẳng ra là bản thân ghen đi, mày cũng đừng vội chối, mày nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt kìa.”

“Vậy thì đã sao!”

Hứa Tân nhún vai “Đương nhiên chả sao, bất quá nếu mày muốn làm như vậy, cô ấy vẫn không có khả năng sẽ thuộc về mày cả đời, huống chi, tao cũng sẽ không tha cho cô ấy.”

Trịnh Nghị nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chằm hắn, sau lại làm như chả có gì bật cười.

Gió thổi ngày càng mạnh, thổi mái tóc hai người bọn họ bay tứ tung, áo ngủ mỏng manh trên người cũng bị thổi không ngừng.

Trịnh Nghị hút chưa được nửa điếu thuốc đã ném xuống đất rồi dùng mũi chân nghiền nát nó.

“Chờ xem, xem thử coi đến cuối cùng ai có thể mang cô ấy đi.”

Hứa Tân bẹp miệng, nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, thét to một tiếng “Chút tâm tư của mày tao rõ hơn ai hết, đừng nghĩ đưa cô ấy tới nơi không ai biết là bọn tao sẽ tìm không được mày.”

Trịnh Nghị nhếch khóe miệng, thủ đoạn trước đó hắn đã dùng qua, sau khi thất bại sẽ không dùng lại lần nữa.

Nhìn đi, xem ai có thể thắng.

Vân Tô Tô tỉnh dậy, không dám rời giường, cô rúc cả người vào trong chăn, một cử động cũng không dám.

Lam Đà kéo chăn ra leo lên giường, nằm ở bên cạnh ôm lấy cô.

“Run cái gì? Tôi sẽ đánh em sao?”

Bất an túm lấy quần áo trước ngực hắn lắc đầu, nói lí nhí “Đừng đánh tôi, đừng đánh mà….”

“Thế nào lại giống đứa ngốc như vậy, không ai đánh em hết, đã trễ thế này còn chưa chịu rời giường, không đói bụng sao?”

Cô không nói, dính sát vào nơi ấm áp trong ngực hắn.

Lam Đà vỗ gáy cô “Vậy ngủ đi, không đánh em, tôi ở đây canh chừng, sẽ không có ai tới đánh em được.”

Cúi đầu quả nhiên nhìn thấy cô nhắm hai mắt lại, Lam Đà kéo chăn lên đắp cho cô, dém kỹ góc chăn, che đi thân thể trần truồng của cô.

Vốn định chỉ dỗ cô ngủ thôi, nào ngờ bản thân cũng ngủ quên mất, mấy người kia đi học hết rồi, chỉ có mình hắn ở nhà chăm sóc cô, nên cũng không có ai đánh thức.

Dưới thân đột nhiên ướt át, cảm giác quen thuộc này làm dây thần kinh nhạy bén của hắn bỗng giật thót lên, đột nhiên trợn mắt kéo chăn ra, liền thấy cô quỳ gối dưới háng ngậm lấy dương vật nửa mềm phun ra nuốt vào.

“Em đang làm gì vậy!” Lam Đà giữ chặt tóc sau gáy cô kéo lên.

Nhưng cô lại không chịu đứng lên, vẫn tiếp tục áp xuống, thậm chí còn thọc tới tận cổ họng, bộ dáng lấy lòng, miệng ú ớ cổ họng kẹp chặt quy đầu.

Bình luận (0)

Để lại bình luận