Chương 134

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 134

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhưng ba ngày liên tiếp, sau khi từ trường học trở về chung cư, bức thư tình đều sẽ được kẹp giống hệt như lần trước, có đôi khi hình dạng bên ngoài lá thư sẽ khác nhau, mỗi lần mà bị phát hiện, điều chờ đợi cô chính là sự trừng phạt không thể tránh khỏi.

Vân Tô Tô nức nở giải thích, nói cô không có cố ý bày trò gì hết, nhưng Quý Đỗ vẫn sẽ chơi cô với đủ loại tư thế.

Nhiều ngày như vậy trôi qua, cho dù đã biết là không phải cô làm, nhưng những bức thư tình ấy vẫn như cũ làm hắn tức giận, sau khi thao cô xong, còn dư lại ba người sao có thể tha cho cô.

Vân Tô Tô bắt đầu cảm thấy sợ, mấy ngày sau đó trước giờ tan học đều phải kiểm tra cặp sách một phen, đem hết mấy lá thư nhận được nghiêm túc kiểm tra một lần, không để cho mấy thứ này có cơ hội xuất hiện, nếu tiếp tục như vậy nữa chắc cô sẽ bị thao chết mất.

Trên đùi rải rác mấy dấu vết bầm tím, khi bước đi hai chân cũng run rẩy, phải đỡ vách tường không dám dùng quá nhiều sức, Vân Tô Tô cứ như vậy mà thút thít từ trong toilet đi ra, đôi lúc phải ngồi xổm xuống một lúc vì quá đau.

Trên đường đi về phòng học, đột nhiên có người chặn ở phía trước, cô lau khô nước mắt nhìn xem là ai, phát hiện ra là Trịnh Nghị.

Nỗi sợ hãi một lần nữa trỗi dậy, da đầu bị kéo tới đau nhức, bàn tay tát lên mặt, cảm giác mơ hồ đau rát dường như vẫn còn đây.

Trịnh Nghị đứng ngay trước mặt, một thân sạch sẽ áo khoác cao bồi màu trắng ngắn tới tay, thân hình cao lớn chắn mất tầm mắt cô, đôi mắt lạnh nhạt cắm vào túi, mí mắt đè thấp, nhìn thấy cô tự cắn môi dưới, giữ chặt váy thanh âm run run kêu hắn một tiếng.

“Chủ nhân.”

Cô trốn học, bị hắn bắt phải trốn, giờ đang ở tại đình nghỉ mát bên trong khuôn viên trường, bất an cầm cây kem, chậm rãi cắn ăn.

Không biết hắn định làm gì, cái tay kia vuốt ve ở trên đùi cô, khiến cơ thể cô bất giác run cầm cập.

Vân Tô Tô không dám động đậy, Trịnh Nghị vén váy cô lên, kéo lên trên đùi, nhìn thấy vết bầm bên trong liền hỏi.

“Đánh em?”

“Không…… Không có.”

“Vậy vết thương này từ đâu mà ra?”

“…..Là các chủ nhân thao.”

Hắn khịt mũi xem thường một tiếng, thả váy cô ra, đôi tay chống ra sau, dáng ngồi lười biếng.

“Mấy ngày nay tôi không có ở đây, xem ra cũng không tệ nhỉ, thao em thao tới sướng lắm hả? Tiểu bức kẹp chặt vậy mà, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy sướng vãi rồi.”

Bàn tay nhỏ nhắn của cô bất an co quắp nắm chặt cây kem, bên miệng dính đầy vết kem màu hồng nhạt.

“Chủ nhân nếu muốn thao em, cũng được, chúng ta đi tới khu dạy học bỏ hoang bên kia đi.”

Trịnh Nghị lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn cô.

Vân Tô Tô cúi đầu, một bên tóc ngắn rũ xuống, che đi cả khuôn mặt, cây kem trên tay cũng dần tan chảy.

Trịnh Nghị duỗi chân đứng dậy.

“Ăn xong thì nhanh trở về phòng học đi.”

Chờ tới lúc cô ngẩng đầu lên, thì hắn đã đi xa rồi.

Sau khi tan học bị bọn họ dẫn đi, trở lại chung cư, tất cả thư bên trong cặp sách đều bị đổ hết ra ngoài, Vân Tô Tô quỳ bên cạnh, lo lắng nắm chặt tay nhỏ, nhìn Quý Đỗ từng bước từng bước mở sách vở ra xem.

Tiếng nhịp tim đập thình thịch vang dội, hai chân tê rần, mỗi lần hắn ném xuống một quyển sách, đều như đang gõ mạnh vào trái tim đầy căng thẳng của cô.

Đến khi quyển cuối cùng được ném xuống, Quý Đỗ quay đầu nhìn về phía cô, dối diện với cặp mắt kinh hồn táng đảm kia.

“Hừ, xem ra hôm nay không có nhỉ.”

Hứa Tân nhướng mày “Lời này của mày nghe cứ như là đang thất vọng ấy, muốn thao cô ấy đến vậy à?”

“Ai biết có phải cô ấy đã kiểm tra trước đó rồi không, mấy cái thứ đó đều đã được lấy đi.”

Đàm Lam cau mày “Nghĩ nhiều như vậy làm gì, cô ấy cũng đã nói bản thân không biết thư tình là ai đưa, bữa nay để cô ấy nghỉ ngơi đi, đừng đụng vào cô ấy nữa.”

Quý Đỗ không hé răng, từ trên sô pha đứng dậy, đá mấy lá thư dưới đất ra lệnh cho cô “Dọn dẹp đi.”

“Vâng thưa chủ nhân.”

Hắn đi phòng bếp nấu cơm, Vân Tô Tô bò tới, đem mấy lá thư cất hết vào cặp.

Hứa Tân chợt bắt được cổ tay cô, kéo qua, cô liền nằm gọn trong lòng ngực hắn, Hứa Tân nâng cằm cô lên hỏi.

“Ngày mai là cuối tuần, Tiểu Vân Nhi có muốn cùng tôi ra ngoài hẹn hò không?”

Cô sao dám nói lời từ chối, chỉ là không nghĩ ra lý do nào khác, mới lắp bắp nói “Chủ, các chủ nhân…..Sẽ không đồng ý.”

“Không sao cả, chỉ cần Tiểu Vân Nhị đồng ý là được rồi.”

Dưới ánh mắt vừa dụ dỗ vừa đe dọa ấy, cô đành phải gật đầu, hắn mới vừa lòng cười ra tiếng.

Vốn là sáng hôm sau đã dự định mang cô ra ngoài chơi, ai ngờ mẹ Vân Tô Tô lại gọi điện thoại đến, từng câu như muốn biểu đạt, hôm nay sẽ đến đây thăm cô, thật vất vả mới tranh thủ được kỳ nghỉ, chuẩn bị đến ở với cô một ngày.

Vân Tô Tô đã rất lâu rồi chưa gặp lại mẹ mình, nghe đến đây, liền xúc động muốn khóc, cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hứa Tân, cô muốn ở với mẹ mình.

Hứa Tân không nói gì, chỉ là cong môi cười cười, mà với cô, đây xem như là cam chịu rồi.

Chờ đến khi cô cúp máy, hắn mới đứng dậy đi ra ban công tìm Lam Đà.

“Mẹ của Tiểu Vân Nhi?” Lam Đà nhớ lại, ngồi ở trên ghế lật xem thư “Bà ấy hiện đang làm ở công ty nhà tao thì phải.”

“Giúp tao một chút.”

“Mày tính làm gì?”

Hứa Tân cho hắn một ánh mắt biết rõ còn cố hỏi “Tao vất vả lắm mới tranh thủ được thời gian đi hẹn hò với cô ấy, mày mau phái người giao thêm việc cho bà ấy đi, đừng để bà ấy đến đây quấy rầy bọn tao.”

Lam Đà haha cười một tiếng.

“Mày còn rất biết cách lợi dụng người khác nha.”

Hứa Tân bĩu môi “Mày nghĩ đi muốn cái gì, tao cho.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận