Chương 140

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 140

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô vốn dĩ đã rất mệt rồi lại còn bị bọn họ thao tới ngất xỉu, lúc nằm ở dưới đất đã muốn xỉu rồi, do cô vẫn luôn nhẫn nại, kiên trì với hi vọng cầu cứu nhỏ nhoi, chỉ là cô không nghĩ tới, thật sự sẽ có người cứu mình.

Cho đến khi cô ngủ, Trịnh Nghị mới đứng dậy đi ra ngoài, hắn sợ bản thân không khống chế được mà muốn cô, đồ vật giữa háng cứng như sắt khó chịu muốn chết, nhiều ngày không có chạm vào, dù là ai đi nữa thì cũng sẽ chịu không nổi.

Ngồi trên ghế sô pha phòng khách, hút hết điếu này đến điếu khác, hắn không có sở thích gì đặc biệt, từ khi gặp được cô, quanh quẩn cũng chỉ hút thuốc rồi làm tình, cái thân thể này của hắn sớm muộn gì cũng bị thuốc lá hủy hoại.

Lúc Vân Tô Tô thức dậy, mang theo cơ thể trần truồng ra khỏi phòng tìm hắn, một bóng người cũng không thấy, căn phòng này rất lớn, cô đi thẳng thư phòng, không thấy ai cô còn đang chuẩn bị đi ra ngoài lại vô tình nhìn thấy mấy món đồ quen thuộc ở trên bàn.

Đi qua cầm lên xem thử, là mấy lá thư, sách vở của cô thường xuyên bị kẹp vào mấy lá thư tình thế này, đủ loại màu sắc, bị cắt thành hình vuông, bên cạnh còn đặt một cây bút máy.

Chợt như hiểu ra chuyện gì đó, cả người cô thoáng chốc cứng đờ tại chỗ, trong đầu dần hình thành một sự thật.

Mấy lá thư này là do hắn đưa, lời tỏ tình cũng là hắn viết.

Vì sao lại làm như vậy?

Trịnh Nghị quét thẻ vào cửa, thấy cô ngồi ở trong phòng khách, “Tỉnh sớm như vậy sao?”

Cô ôm chân cuộn tròn, đè ép hai cái vú mềm mại, thanh âm chứa đầy ủy khuất thật cẩn thận hỏi “Anh đi đâu vậy?”

“Đi mua chút bữa sáng cho em.”

Lại gần xoa nhẹ đỉnh đầu cô, Vân Tô Tô ngửi thấy mùi khói thuốc trên người hắn, vẫn là cái áo khoác cao bồi và quần kia, lần trước nhìn thấy hắn vẫn là bộ quần áo này, hắn đã thật lâu không có thay quần áo.

“Ăn thôi.”

Hắn ngồi xuống đối diện, cũng yên lặng như cô, dù cô không có mặc gì cả, hắn cũng không hề động tay động chân, tách chiếc đũa ra cho cô, mở nấp hộp cháo, đẩy tới trước mặt cô.

Trông có vẻ thành thục hơn trước, không còn cái dáng vẻ trong trí nhớ kia của cô.

Vân Tô Tô nắm chặt chiếc đũa, thanh âm lí nhí “Râu anh dài rồi.”

“Ừ, gần đây không có cạo.”

“Mấy lá thư trong thư phòng kia……Tôi nhìn thấy rồi.”

Nét mặt hắn vẫn không hề có biến hóa, vặn nấp chai nước khoáng rót vào trong miệng, ừng ực mấy tiếng, hầu kết lăn lộn thực rõ ràng.

“Là tôi làm.”

“Quý Đỗ thao em sao, hẳn hắn tức giận lắm.”

Dù hắn không chứng kiến gì cả nhưng rồi cái gì cũng biết, Vân Tô Tô sững sờ tại chỗ.

“Vì sao anh lại……..”

“Tôi hiểu bọn họ rất rõ.” Trịnh Nghị nhíu mày, lệ khí mười phần “Lá thư là tôi cố tình muốn để cho bọn họ xem, nếu không có gì bất ngờ thì mấy kia người hẳn là sẽ thay phiên nhau tra tấn em, em và Hứa Tân đi hẹn hò tôi cũng biết, Đàm Lam và Lam Đà dù bề ngoài không nói gì nhưng nhất định sẽ không tha cho em.”

“Vốn dĩ tính tìm một cơ hội thích hợp đến trường đưa em đi, không nghĩ tới mấy cái tên ngu ngốc kia thế mà đưa em vào bệnh viện, haizz.”

Cả người cô nháy mắt cứng đờ, biểu cảm trên mặt như không thể tin nổi.

Trịnh Nghị cúi đầu gấp bánh bao, cắn “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng chả phải loại người hào phóng gì, ông đây keo kiệt là thật, dù cho em có bị tra tấn dã man thế nào, kết cục vẫn phải trở về vòng tay tôi thôi.”

Vì sao cô lại không có tí cảm giác nào khi đọc những lá thư này, sớm nên biết được mới phải, bằng không đã chẳng bị thao thành như bây giờ.

Bữa sáng cô ăn không được bao nhiêu, mấy lời hắn nói khiến cô không muốn ăn chút nào.

Trịnh Nghị thoa thuốc cho cô, chỗ cái ót bị sưng kia vẫn còn rất nặng.

“Sắp tới đừng nằm ngủ, nghiêng người hoặc là nằm sấp ấy, biết chưa?”

Cô gật gật đầu “Tôi có thể đi học không?”

Tình hình trước mắt sẽ không để cô đi ra ngoài, Trịnh Nghị ném tuýt thuốc mỡ trong tay xuống “Không thể, an phận ở chỗ này đi, chờ vết thưởng tốt hơn rồi lại nói.”

“Tôi dọn dẹp nơi này một chút, em ngồi ở trên giường đi, nhớ là đừng nhúc nhích.”

Hắn biết cô không thích mùi khói thuốc, nên cửa sổ trong phòng đều mở ra hết, quần áo ném hết vào trong máy giặt, bận rộn mà đem mấy hộp cơm ném xuống.

Có nhân viên dọn dẹp có thể đi lên thu dọn, nhưng cô lại sợ người lạ, Trịnh Nghị cũng biết, suy nghĩ cho tâm trạng của cô.

Vân Tô Tô đã lâu không ngửi mùi không khí tươi mát, gió ngoài cửa sổ luồn vào, mặc dù cô không mặc gì cả, nhưng cảm giác được hít thở thế này thật là hạnh phúc.

Đến lúc cô ngã người xuống giường sắp tiến vào giấc ngủ, Trịnh Nghị đi tới đắp chăn đàng hoàng lại cho cô, hắn vừa tắm xong, mang theo mùi hương sữa tắm thơm ngát, kéo cô vào trong ngực, khẽ hôn lên cái trán cô.

“Vân Tô Tô.” Hắn khàn giọng kêu tên cô.

Chỉ nghe cô mơ màng đáp lại một tiếng “Ưm…..”

“Có thể thích tôi không?”

Đợi thật lâu, không nghe được tiếng cô trả lời, chỉ có hơi thở là vững vàng, ngủ rồi.

Trịnh Nghị hít một hơi thật sâu, ôm eo cô, cúi đầu mổ lên cánh môi non mềm hồng nhuận một cái.

“Nhất định phải yêu tôi, đây là mệnh lệnh.”

Có người đang làm cô, hai đùi bị ép mở rộng, cây gậy to đùng dùng sức giã vào trong âm đạo, bản thân không biết nước dâm tiết ra đủ bôi trơn chưa, chỉ có thể há miệng thở dốc từng ngụm.

Đôi mắt mệt mỏi không nhấc lên nổi, nghe thấy giọng đàn ông đang không ngừng thủ thỉ bên tai, âm đạo bất giác co rút, kẹp chặt đồ vật cực đại bên trong, phụt phụt cắm rút mấy tiếng chọc cho nước dâm ồ ạt chảy ra ngoài.

Cô quơ quào hai tay bất lực kêu ú ớ, không biết phải cầu cứu ai bây giờ, hai mắt nhắm chặt khiến thính giác trở nên cực kỳ nhạy bén, cô dường như nghe thấy tiếng nói chuyện xì xào xung quanh, không chỉ có một người đàn ông, mà là rất nhiều.

Bình luận (0)

Để lại bình luận