Chương 144

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 144

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đừng nói cảm xúc Trịnh Nghị suy sụp, mấy người còn lại cũng chẳng khá hơn là bao.

Lại một đêm không ngủ, lúc rạng sáng, bọn họ nhận được điện thoại của cục cảnh sát.

Phát hiện một vụ án giết người lớn, có liên quan đến Vân Tô Tô, phảng phất như có một tảng đá đập mạnh vào đỉnh đầu bọn họ, mấy người lao ra khỏi cửa, tay Trịnh Nghị lái xe đều run rẩy, chân ga không ngừng đạp xuống, lái một mạch đến nơi.

Xung quanh có rất nhiều xe cảnh sát, trong bóng đêm, đèn xe lập loè, tiếng còi đinh tai nhức óc, bên tai tiếng kêu gào cùng nói chuyện đều thành một đám mây đen kịt.

Bọn họ đẩy đám đông chen chúc vào bên trong, mười mấy cảnh sát đang vây quanh một tòa nhà kiểu phương Tây, Hứa Tân túm lấy một gã cảnh sát hung ác hỏi, “Vân Tô Tô ở đâu! “

Hốc mắt hắn hoàn toàn đỏ bừng, tơ máu che phủ đầy nhãn cầu, vẻ mặt đau khổ lại sợ hãi làm cho người ta nhìn mà phát hoảng.

Nạn nhân của vụ giết người không phải là cô ấy, nhưng cô ấy bị bắt làm con tin, bọn tội phạm đã tóm lấy cô ấy từ bên đường để đe dọa cảnh sát.

Trong một chiếc xe cảnh sát, cô được hai nữ cảnh sát an ủi, trên người khoác một tấm chăn, trong tay run run cầm chiếc cốc, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm phía trước, hai môi khô khốc.

“Vân Tô Tô!”

Năm người đàn ông gọi tên cô bên ngoài xe, nhưng cô dường như không nghe thấy.

Nữ cảnh sát nhìn thoáng qua bên ngoài, quay đầu lại nhẹ giọng hỏi cô, “Cô tên là Vân Tô Tô sao?

Cô lắc đầu không nói gì cả.

Hai cảnh sát đi tới ngăn cản bọn họ, “Lát nữa các người không thể xông vào bên trong, cô ấy muốn đến cục cảnh sát điều tra với chúng tôi, làm xong biên bản mới có thể rời đi.

Đã gần hai ngày không gặp cô, chỉcó thểcách cửa sổ xe nhìn sườn mặt cô, rõ ràng cô ấy đã gầy đi rất nhiều, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước không chớp.

Quý Đỗ nhìn theo tầm mắt của cô, phát hiện vài cảnh sát đang khiêng một người phủ vải trắng, từ trong phòng đi ra, người nọ chỉ sợ đã chết từ lâu.

Đến cục cảnh sát, cô vẫn không nói lời nào, không chịu mở miệng, có thể là bị kích thích, liền sắp xếp cho cô một người hòa giải, nhưng cô chỉ sững sờ đứng đó cúi đầu, giống như ngăn chặn tất cả thanh âm bên ngoài, không nói một tiếng.

“Thay đổi hoàn cảnh có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, các cậu dẫn cô ấy về trước, nếu như cô ấy có thể mở miệng nói chuyện, chúng ta sẽ tới hỏi thăm.”

Quý Đỗ khom lưng ôm cô lên, cô cũng không phản kháng, tựa vào vai anh.

Trở lại căn hộ của bọn họ đã là bốn giờ sáng, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng buông lỏng xuống, hỏi cô muốn ăn cái gì, tưởng rằng cô vẫn không nói lời nào, không nghĩ cô lại mở miệng.

“Cá.”

“Muốn ăn cá sao?” Hứa Tân không xác định lại hỏi lại một lần nữa, cô gật đầu.

“Nửa đêm rồi làm sao có cá?”

Quý Đỗ liền đứng dậy, “Tôi đi mua, lúc này một số cửa hàng ngư dân bên bờ biển hẳn là đã mở cửa. “

Trên người cô vẫn mặc cái áo ngủ của khách sạn, không biết do quá nóng hay là ghét bỏ bẩn thỉu nên liền cởi ra, thân thể trần truồng ngồi trên bàn ăn, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

“Hình như có gì đó không thích hợp.” Ánh mắt Lam Đà nhìn kỹ đánh giá cô, lại đi qua khẽ vuốt tóc cô, “Là bị kích thích sao? Em đã thấy gì, nhìn thấy bọn họ giết người?

Cô im lặng một lần nữa, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ.

Trịnh Nghị ở bên trong thay quần áo đi ra, vì quá mệt mỏi, thân thể không cẩn thận đụng vào khung cửa, lảo đảo một chút, chỉ nghe thấy có người nở nụ cười.

Vân Tô Tô nheo hai mắt lại, phát ra tiếng cười khanh khách nhìn anh, một màn vừa rồi bị cô nhìn thấy, cười rất vui vẻ.

Cô chắc chắn có gì đó không ổn rồi, cụ thể chỗ nào không ổn, đều cảm giác được một tia kỳ quái.

Buổi sáng Quý Đỗ sắp mang theo mấy con cá trở về, lại phát hiện cô đã ngủ rồi.

Bọn họ tranh thủ lúc cô ngủ, nhìn khắp người cô một lần, không có dấu vết bị thương mới yên lòng.

Một mình cô ngủ trên một chiếc giường lớn, năm người ngủ mấy gian phòng, một giấc ngủ này quá sâu nên Trịnh Nghị căn bản không phát hiện, cửa phòng lén lút bị mở ra, thẳng đến khi một cỗ trọng lượng ngồi trên người anh.

Mệt mỏi mở mắt ra, nhìn thấy Vân Tô Tô Từ đang cúi đầu nhìn hắn, trên người không mặc gì, trong tay nắm chặt một con dao, mặt vô cảm giơ tay về phía hắn.

Mũi đao sắc bén nhắm ngay mặt hắn, trên mặt không chút cảm xúc, đáng sợ như tử thi, Trịnh Nghị trợn to hai mắt, chuẩn bị giơ tay ngăn lại, mới phát hiện cổ tay mình bị trói bằng thắt lưng ở đầu giường.

“ Vân Tô Tô!” Hắn hét lớn thành tiếng, con dao kia thẳng tắp hạ xuống, hắn theo bản năng nhắm mắt lại.

Rầm một tiếng, lông vũ trong gối của hắn bay ra, cô cười rất vui vẻ.

“Khanh khách…”

Hắn giãy ra khỏi thắt lưng, bóp cổ ấn cô lên giường, vị trí của hai người đảo ngược, Trịnh Nghị cầm con dao kia nhắm ngay cô, khuôn mặt hung tợn quát lớn, “Mẹ nó em điên rồi sao! Sao em dám giết tôi bằng dao? ”

Nụ cười của cô đột nhiên biến mất, đôi mắt ủy khuất chảy ra nước mắt, “Tôi không có.”

Trịnh Nghị sửng sốt.

“Em…”

“Tôi thật sự không có.” Cô càng ngày càng khóc to hơn, nước mắt không ngừng chảy xuống lỗ tai.

Trịnh Nghị run rẩy buông đao xuống, tim đập bởi vì sợ hãi đến bây giờ vẫn chưa bình phục, buông cổ cô cúi đầu xuống, mái tóc dài buông xuống che khuất đôi mày kiếm.

“Được, em không có, anh chỉ là nằm mơ mà thôi, em bị kích thích gì anh không biết, nhưng em có thể nói cho anh biết em đang suy nghĩ cái gì hay không?”

“Tôi muốn ăn cá.”

Trịnh Nghị hô hấp có chút bất ổn.

Hắn chống tay đứng lên “Vậy thì ăn cá, ăn xong hôm nay cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra, để tôi xem đầu óc em rốt cuộc có bệnh gì! ”

Bình luận (0)

Để lại bình luận