Chương 150

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 150

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Vân Tô Tô, nếu không em đùa bỡn tôi đi, em xem tôi có thể không? Đừng chơi với bọn họ nữa, em muốn chơi tôi như thế nào cũng được? Muốn thao hay muốn được chơi bằng miệng, tôi đều có thể chơi với em.”

Cô sợ hãi cả người run rẩy, thấy mặt hắn đỏ bừng bất thường, hắn một trận nóng nảy, cơn sốt còn chưa hạ, một người mất đi lý trí đều có thể phát điên bất cứ lúc nào, cô liều mạng cự tuyệt muốn kéo cánh tay hắn ra.

“Không cần chủ nhân, đừng đụng vào tôi, không cần!”

“Mẹ nó em đừng giả bộ cho lão tử xem nữa! Tôi để em chơi với tôi!”

Quý Đỗ bước nhanh vào, kéo cánh tay Trịnh Nghị ôm cô lên.

” Trịnh Nghị cậu phát điên cái gì! Bị sốt thành bệnh tâm thần rồi hả? Đừng có bắt nạt cô ấy!”

Trịnh Nghị phát ra một trận cười khàn, lông mày nhíu lại cùng một chỗ, toàn bộ ngũ quan đều không khống chế được nhìn Vân Tô Tô, cô nằm sấp ở trong lòng Quý Đỗ, vùi đầu ở trước ngực hắn.

Hắn cười càng lúc càng lớn, ngã lên giường, Quý Đỗ ôm cô đi ra ngoài, Trịnh Nghị ôm bụng cuộn người lại, trên tay dính đầy vết bẩn bánh ngọt trước ngực, mặt vùi trên chăn, tiếng cười dần dần khàn khàn biến thành tiếng khóc.

—————————ta là dải phân cách———————————————————————————————–

Hắn trói nạn nhân vào cột nhà, đâm từng nhát vào người đó.

Mỗi lần đâm một dao hắn đều quay đầu lại nói cho cô biết vị trí này là gì, nơi này là thận, nơi đó là phổi, nơi này lại là trái tim.

Hắn ta cười rất tà ác, phòng khách sáng đèn làm cho cô cảm thấy đang ở trong địa ngục.

Con dao dính đầy máu, hắn ném lưỡi dao máu tươi đầm đìa, người đó đã chết, máu tươi từ dưới chân hắn lan rộng ra, mở rộng thành một vòng tròn lớn.

Cúi đầu tháo găng tay xuống, nói cho cô biết đặc điểm của tội phạm, kẻ giết người thích trả thù nhất, tên trộm thích tiền nhất, kẻ hiếp dâm thích kẻ ngốc nhất.

Nhưng kẻ giết người cũng sợ nhất là bị trả thù, tên trộm cũng sợ nhất là bị trộm tiền, đương nhiên, kẻ hiếp dâm cũng sợ kẻ ngốc nhất.

Thứ thích nhất cũng sợ hãi nhất, những lời này nói một chút cũng không sai.

Hắn cười toe toét, trên mặt người đàn ông trung niên có rất nhiều nếp nhăn, dưới mắt có quầng thâm, đáy mắt âm trầm u ám.

Hắn cầm con dao dính đầy máu đi tới, nói cho nàng biết muốn giết người liền giết đi, dù sao con người đều sẽ chết.

Thấy cô phản ứng dữ dội, liên tục lắc đầu sợ hãi, hắn nở nụ cười, ném dao xuống, lại nói cho cô biết, nếu không muốn chết phải thông minh một chút, phải học cách làm sao để lấy lòng kẻ giết người, làm sao lấy lòng tên trộm, làm thế nào lấy lòng kẻ hiếp dâm.

Trong mấy tiếng đồng hồ bị trói, cô làm bộ ngoan ngoãn nghe lời, chăm chú nghe những gì hắn nói, kể những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống của mình, tựa như di ngôn cuối cùng.

Thẳng đến khi được giải cứu ra, cô mới thật sự cảm giác được cái gì là sợ hãi, nhưng cô khóc không nổi, cười cũng không cười được, ánh đèn xe cảnh sát làm cô đau mắt vô cùng, cô ngồi trong xe ôm chặt lấy chén trà còn ấm trong tay.

Bên ngoài ánh đèn chói mắt, còi báo động inh ỏi, cô nghe thấy có người gọi tên mình, khuôn mặt vô cảm nhìn lại, nơi đó có năm người sốt ruột, lo lắng đứng đó nhìn về phía cô từ cửa sổ xe, ánh mắt như muốn ôm lấy cô thật chặt.

Bất quá trong nháy mắt, cô liền muốn trả thù, lặng lẽ quay đầu lại, thanh âm gọi tên cô càng lớn, cảm giác trả thù trong lòng cô được thỏa mãn rất vui vẻ, nhớ tới lời người đàn ông kia nói, kẻ hiếp dâm sợ kẻ ngốc nhất.

Vì thế cô giả bộ thành kẻ ngốc, lặng yên vô tức dùng danh nghĩa kẻ ngốc để làm chuyện bình thường cô không dám làm, quyến rũ một người, làm cho bọn họ ghen tuông rồi nộp vũ khí đầu hàng, hoá ra muốn đối phó với bọn họ lại đơn giản như vậy.

Ít nhất hiện tại, cô còn có thể giả vờ làm kẻ ngốc một thời gian dài.

Vân Tô Tô khát nước tỉnh dậy, buổi tối ăn quá nhiều bánh ngọt, cổ họng ngọt ngào khô ráo, mệt mỏi mở mắt, đẩy Quý Đỗ đang ôm cô ra, lảo đảo xuống giường tìm nước uống.

Cô rón rén mở cửa, ngoài cửa sổ là bóng đêm đen kịt, đèn chùm trong phòng bếp còn bật, mở cửa phòng bếp, đi qua còn một đoạn thì mơ mơ màng màng nhìn thấy một người đứng ở đó, đang mở tủ lạnh lục lọi đồ đạc.

Sau khi hắn lấy ra một chai nước, đóng tủ lạnh quay đầu lại liền nhìn thấy cô không mặc đồ đứng đó.

Trịnh Nghị dừng một chút, không mất chút sức lực nào vặn chai nước khoáng trong tay ra, nói với cô.

“Lại đây.”

Ánh mắt hắn rất đỏ, ngữ khí nghe không được tốt lắm, nhưng bởi vì hắn thật sự rất khát, cực kỳ khát vọng thân hình như nước trước mắt, lắc lắc người đi về phía hắn.

“Trễ thế này còn không ngủ à?”

“Chủ nhân khát… khát nước… muốn uống nước.”

Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào chai nước, giống như một đứa trẻ muốn được bú sữa.

Trịnh Nghị nhìn thoáng qua, nhếch khóe miệng lên: “Cho em uống này.”

Vân Tô Tô vươn hai tay ra, nhưng lại trơ mắt nhìn thấy hắn ngẩng đầu đổ nước vào trong miệng mình, ùng ục nuốt hai tiếng, chai nước khoáng kia chỉ còn lại một ngụm cuối cùng cũng bị hắn uống, cổ họng khô ráo nhịn không được nuốt nước bọt.

Trịnh Nghị ném chai xuống, ôm lấy gáy cô, nhắm ngay môi cô, buộc cô phải mở miệng, đổ nước trong miệng vào miệng cô.”

Giống như là uống được của lạ, cô liều mạng nuốt xuống, túm lấy áo trước ngực hắn, lưu luyến liếm đầu lưỡi hắn.

Từ mớm nước đơn giản biến thành nụ hôn nồng nhiệt triền miên cùng một chỗ, cô ngủ mê man, không hề có lực phản kháng bị hắn quấn lấy, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi quyện vào nhau thành những sợi chỉ bạc, không ngừng cuộn trào trong khoang miệng.

Trịnh Nghị nâng cái mông mềm mại của cô, để cho cô ngồi lên chiếc tủ phía sau, đẩy hai chân ra, một bên ấn đầu liều mạng hôn cô, bên kia cởi quần ra, xoa xoa dương vật sưng lên, gân xanh sung huyết bò nổi khắp dương vật.

Bình luận (0)

Để lại bình luận