Chương 153

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 153

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô muốn nói không phải, thậm chí còn muốn dạy cô ấy những kỹ xảo giả vờ là kẻ ngốc.

Nhưng hình như cô ấy rất kiên định, nhìn thấy cô không thể chờ đợi được muốn nói cái gì đó, Nhưng Dữu thở dài, vén quần ống rộng của mình lên, lộ ra thứ phát sáng trên bắp chân.

Vật thể màu đen buộc vào bắp chân, cô không biết đó là thứ gì, chỉ là nó buộc rất chặt, bắp chân của cô ấy đều sung huyết tím tái, thoạt nhìn rất đau, phía trên còn có một điểm sáng màu đỏ, không ngừng lóe ra.

“Có thứ này, tôi không có khả năng chạy, thật sự rất đau, chỉ có chủ nhân mới có thể cởi bỏ.”

“Tô Tô, tôi phải đi rồi, cậu bảo trọng, chúc cậu hạnh phúc.”

Cô đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn cô ấy rời đi, cũng không làm được gì, chỉ thấy hai chân cô ấy bước khập khiễng, biến mất ở góc hành lang.

Nỗi mất mát trong lòng mãi không tan đi.

Cô dường như sẽ không bao giờ gặp lại được nữa, cái khuôn mặt tươi cười trước kia khi nhìn thấy cô, ngay cả sau này muốn được nhìn thấy, chỉ sợ chỉ có trong mơ.

Vết thương trên má đã đóng vảy nhưng cô lại xé ra, cảm giác đau đớn tái hiện, một vết hằn rõ ràng hiện lên.

Trịnh Nghị chờ bọn họ trở về, trên bàn ăn đều là đồ ăn vừa đặt trước, lúc mở cửa liền nhìn thấy hắn ngồi ở trước bàn ăn trầm tư.

“Trịnh Nghị, tôi phải tính sổ với cậu, chuyện cậu cầm dao cứa mặt Tiểu Vân Nhi, cậu định giải thích như thế nào?” Đàm Lam đi tới, còn chưa kịp cầm lấy cái bánh ngọt nhỏ, liền bị hắn hất tay ra.

“Không phải cho cậu ăn.”

“…” Hắn nhướng mày, giọng điệu của tên này tương đối thiếu đánh.

Trịnh Nghị đứng dậy đi về phía Vân Tô Tô, cô tỏ ra cực kỳ sợ hãi, kéo áo khoác của Hứa Tân trốn phía sau hắn.

“Vân Tô Tô.”

“Chủ nhân đừng đánh tôi, không muốn bị đánh.”

Hắn đưa tay nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh, trọng tâm cô không ổn định ngã về phía trước, lại được Hứa Tân đỡ mới không ngã trên mặt đất, hắn bất mãn nhìn Trịnh Nghị.

“Cậu làm gì vậy?”

Hắn không nói lời nào, vẻ mặt không vui, dưới ánh mắt của mấy người, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu gối quỳ thẳng trên mặt đất, Vân Tô Tô sửng sốt, ánh mắt sửng sốt.

“Làm thế nào mới có thể làm cho em yêu tôi nhiều hơn một chút, em nói đi, muốn tôi làm thế nào mới được? Đừng khiến tôi đau khổ như vậy được không? Tôi cầu xin em, Vân Tô Tô.”

Hắn nắm lấy cánh tay cô, khí lực rất lớn, cô không khỏi có chút đau đớn, nhưng cô chưa từng nghĩ tới, kẻ hiếp dâm đã từng ngược đãi cô, không coi cô người sẽ quỳ dưới chân cô, nói ra những lời như vậy.

Quên cả phản kháng, thậm chí cô còn muốn chạy trốn, loại cảm giác sợ hãi này trước đây chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.

Quý Đỗ hạ thấp lông mày: “Trịnh Nghị, cậu đang khiêu khích ai đấy?”

“Tôi xin lỗi Vân Tô Tô, liên quan gì tới các cậu?”

Hứa Tân trong lòng rối loạn, lại nhìn phản ứng của cô, giữ chặt cánh tay kia của cô, thanh âm chột dạ: “Đói bụng không? Chúng ta ăn trước. ”

“Cậu im lặng cho tôi! Để cô ấy trả lời tôi đã.”

Bọn họ đều có cảm giác khủng hoảng, dù sao cũng là một thành viên trong vụ cưỡng hiếp, Vân Tô Tô hiện tại chịu tiếp cận bọn họ là bởi vì sợ hãi Trịnh Nghị, làm cho bọn họ thuận nước đẩy thuyền mới có thể làm cho bên ngoài hài hòa như vậy.

Nhưng tranh đấu gay gắt, bọn họ tranh cãi trong suốt thời gian qua, nếu như cô tha thứ cho Trịnh Nghị, vậy thì loại quan hệ cân bằng này sẽ bị phá vỡ, quyền chủ động lại trở lại trong tay Trịnh Nghị.

Quý Đỗ căng mặt: “Cậu không cần phải quỳ xuống để cho cô ấy đồng tình với cậu rồi tha thứ cho cậu.”

“Tôi nói cậu câm miệng! Để cô ấy trả lời tôi. “Ánh mắt Trịnh Nghị không rời khỏi cô, hai mắt dần dần phiếm hồng, nước mắt sắp chảy ra.

Vân Tô Tô sợ hãi bất an cúi đầu, hai chân mềm nhũn, quỳ gối trước mặt hắn, đại não Trịnh Nghị ong ong một tiếng.

“Chủ nhân… đừng quỳ xuống trước mặt chó cái, nếu chủ nhân muốn thao tôi…”

“Câm miệng!”

Một tay hắn chống xuống mặt đất đứng lên, nắm lấy cổ áo cô nâng cô lên.

“Mẹ nó em không cần quỳ xuống cho lão tử! Lão tử nói cho em biết tôi sai rồi, tôi chính là sai rồi, tôi nói em có thể tha thứ cho tôi được không, được không Vân Tô Tô! ”

“A… Chủ nhân đừng như vậy, chủ nhân không sai.”

“Đủ rồi, đủ rồi!”

Hắn thật sự muốn sụp đổ: “Còn muốn tôi làm như thế nào mới có thể tha thứ cho tôi? Có phải để tôi chết hay không!”

“Trịnh Nghị cậu bình tĩnh lại được không?” Lam Đà nhìn không nổi.

Hắn đỏ mắt gật đầu, khóc thảm như vậy thật khiến cho người ta run sợ.

Nhéo nhéo chóp mũi đỏ bừng, hắn nói vài tiếng được rồi xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Bốn người vẫn còn ngây ra, thấy có chút may mắn vì cô không tha thứ cho hắn.

Hứa Tân xoa xoa đỉnh đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Chúng ta ăn cơm trước được không? ”

Cô sợ hãi ngẩng đầu, bất an túm lấy áo len trên người: “Chủ nhân anh ấy sẽ không giận tôi sao? ”

“Không, không cần phải lo lắng, đừng nghĩ đến cậu ta, chúng ta ăn cơm trước.”

Bốn người đều có tâm sự, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, ai cũng không muốn để cô ấy đi, cũng không muốn năm người cùng chia sẻ, cô thích ai thì nhất định sẽ không cự tuyệt người đó.

Cho dù bên ngoài không nói gì nhưng đã ngầm có hiềm khích, so với những người ngược đãi cô, làm cho cô vui vẻ mới là biện pháp duy nhất đạt được hảo cảm.

Cô nhìn mấy món ăn chất đầy trong bát, không biết ăn kiểu gì, khuôn mặt không đổi sắc nhìn bọn họ một cái.

Hứa Tân hỏi: “Món nào không thích ăn thì tôi lấy ra cho em, ăn nhiều cơm mới lớn được. ”

“A nhiều lắm, ăn không hết.”

“Vậy ăn chút đồ ngọt đi.” Quý Đỗ xé vỏ hộp bánh ngọt, cắt ra, dùng nĩa kẹp đến bên miệng cô: “A, há miệng.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận