Chương 163

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 163

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô kéo tóc hắn dùng sức kéo, răng Trịnh Nghị cắn chặt, lại nghe thấy cô thoải mái thở dốc một tiếng.

“Còn có… Phía bên kia, nhanh lên, không thể chịu đựng được ô, liếm đi!”

Cô thật giống như đang ra lệnh cho một người đàn ông làm vịt*, Trịnh Nghị chiếu theo mệnh lệnh của cô, hầu hạ làm cho cô thoải mái, trên hai vú dính đầy nước bọt của hắn, núm vú cũng bị liếm đến đỏ.

*Vịt: dịch vụ mại dâm mà ở đây nam hầu hạ cho nữ.

Đợi dục vọng giải quyết triệt để, đầu óc cô tỉnh táo, trực tiếp đẩy đầu hắn đứng dậy, sửa sang lại quần áo, bỏ bộ đồng phục thủy thủ xuống.

Trịnh Nghị ngồi ở chỗ đó không biết làm sao nhìn cô, còn muốn chờ mệnh lệnh tiếp theo của cô.

“Được rồi, tôi rất hài lòng, đi ngủ.”

“Không phải chứ!”

Hắn vội vàng nắm lấy cánh tay cô, tay kia nắm lấy dương vật sưng to dưới thân mình, khát vọng nói: “Tôi còn khó chịu, giúp tôi, thật sự rất muốn thao em, em đừng đi, trước tiên giúp tôi đi.”

Vân Tô Tô nhướng mày, phảng phất như đang nói chuyện không liên quan đến mình.

Trịnh Nghị sắp khóc ra, nhào nặn dương vật gấp không nhịn được: “Không thao em cũng được, nghĩ biện pháp để cho tôi bắn ra được không, tôi thật sự chịu không nổi!”

Cô nhượng bộ một bước, ngồi bên giường: “Được rồi, chờ cho đến khi anh bắn ra tôi sẽ đi, nhanh lên.”

“…”

.

Đang dần tới kỳ thi cho nên sau khi tan học, cô cũng không trở về căn hộ, chôn mình trong thư viện đọc sách, nghiền ngẫm cắn bút.

Trịnh Nghị xách hai ly trà sữa từ ngoài cửa đi vào, như một cơn gió ngồi xuống trước mặt cô, không nói hai lời liền cắm ống hút đưa cho cô, vẻ mặt hưng phấn cầu mong được khen ngợi.

Cô cũng không ngẩng đầu lên: “Đừng làm phiền tôi. ”

“…”

Hắn tức giận cắn ống hút uống hai ngụm, nhai miếng dừa trong miệng như kẻ thù, đặt trà sữa bên cạnh tay cô.

Một nữ sinh từ cửa đi vào, ngó trái ngó phải tìm người, cuối cùng cất bước đi tới bên cạnh hắn, cười tươi roi rói nói: “Bạn học, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không? Tôi làm việc trong cửa hàng trà sữa, bây giờ đang có ưu đãi của cửa hàng muốn gửi cho bạn. ”

Hắn liếc nhìn cô gái đứng đó, cũng không ngẩng đầu lên, oh một tiếng.

“Không cần, bạn gái tôi không thích uống trà sữa của cậu.”

Đầu bút Vân Tô Tô dừng lại, mực rơi xuống trang sách thành một chấm tròn.

Nữ sinh cười xấu hổ: “Vậy thì… Có thể nói một chút chỗ nào không thích không? Chúng tôi có thể cải thiện.”

“Không thích chính là không thích lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy, vừa rồi cô ấy còn mắng tôi, quán trà sữa các cậu có thể bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi sao?” Hắn ta nói thẳng thắn.

“Ôi xin lỗi…”

Bạn học bị dọa xoay người bỏ đi, Vân Tô Tô lúc này mới ngẩng đầu trừng hắn.

“Bạn gái của anh là ai? Tôi mắng anh thì liên quan gì đến người khác, anh có phải là chịu không nổi nữa không?”

Khóe miệng Trịnh Nghị cong lên: “Chịu được chứ, như thế nào mà không nổi, tôi liền thích bị em mắng, đánh là hôn mắng là yêu, lại mắng nhiều một chút, để cho tôi xem em rốt cuộc yêu tôi nhiều bao nhiêu! ”

“Bệnh thần kinh!”

Cô ném bút đứng dậy, Trịnh Nghị muốn đuổi theo, Vân Tô Tô quay đầu trừng hắn: “Tôi đi vệ sinh, đừng theo tôi! “

Hắn chậm rãi dừng lại, một tay đút túi quần ngồi ở mép bàn, đôi chân dài uốn lượn giẫm lên lan can dưới bàn, vẻ mặt khó hiểu cầm lấy trà sữa uống hai ngụm, khóe miệng giật giật nhỏ giọng thì thầm.

“Không theo thì không theo, đồ nhỏ nhen.”

Vừa ra khỏi thư viện liền có người kéo cánh tay cô lại, Vân Tô Tô lại mắng hắn một trận: “Anh có phiền hay không…”

Quay đầu lại thì thấy là một người đeo khẩu trang đội mũ đen, trong lúc nhất thời không nhận ra là ai, chỉ thấy đôi mắt đỏ sưng lên lợi hại, cho đến khi hắn gọi tên cô.

“Vân Tô Tô.”

Hứa Tân sải bước tiến lên ôm lấy cô, cúi đầu vùi mặt lên cổ cô, viền mũ lạnh lẽo cọ qua làn da của cô, không cần nghĩ cũng biết là đã khóc.

Vân Tô Tô đẩy bả vai hắn nhưng sức lực của hắn rất lớn, thanh âm mang theo chút bối rối: “Em muốn làm cái gì!”

Hắn dựa vào bả vai cô, đột nhiên nức nở khóc, giống như bị ủy khuất rất lớn, toàn bộ thân thể thở dốc run rẩy.

“Tôi nhớ em, rất nhớ em, em có biết tuần này tôi đã làm gì không? Mẹ nó tôi muốn chết luôn cho rồi, ở nhà bọn họ bắt tôi chép Tam Tự Kinh, tay tôi đều như bị chặt đứt, nếu tôi phản kháng liền bị đánh, đau quá mà.”

“Em an ủi tôi có được hay không, tôi thật khó chịu a, ôi quá nhớ em, tôi nhớ em muốn chết!”

Bị hắn ôm chặt đến không thở nổi, cô nói: “Khó chịu quá… Đứng dậy!”

Hứa Tân sống chết ôm lấy vòng eo mềm mại của cô không buông ra, thậm chí nắm lấy tay cô, đặt ở trên thắt lưng của mình.

“Em ôm tôi đi, cầu xin em ôm tôi, tôi thật sự khó chịu quá a! Vân Tô Tô tôi sai rồi, em có thể tha thứ cho tôi hay không, tôi không thao em, đừng để Trịnh Nghị một mình chiếm đoạt em, cho tôi một cơ hội, tôi cũng có thể làm tốt!”

Hắn liên tục lải nhải bên tai cô, nói với cô rằng hắn yêu cô nhiều như thế nào.

Vân Tô Tô giẫm lên chân hắn, dùng sức đẩy hắn ra, thanh âm khàn khàn: “Đứng lên nhanh! Tôi không thở được.”

Hứa Tân bỗng nhiên buông lỏng cánh tay, hắn ngẩng đầu, trong mắt sớm đã tràn đầy nước mắt.

Tháo khẩu trang ra liền nhìn thấy một khuôn mặt sưng đỏ, gò má sưng lên, còn có dấu vết năm ngón tay rất rõ ràng.

Hắn nghẹn ngào giữ chặt đầu cô, cúi đầu ngậm đôi môi đỏ mọng mềm mại, mặc cho cô phản kháng như thế nào, như muốn hôn cô đến chết thì thôi , đầu lưỡi dùng sức tách răng ra, triền miên với đầu lưỡi mềm mại của cô.

Rốt cục cũng chiếm được nụ hôn hắn muốn, nước mắt ướt át chảy xuống cằm, nhắm mắt lại hôn say sưa nồng nhiệt.

Bình luận (0)

Để lại bình luận