Chương 167

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 167

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Áo choàng tắm mở ra trước ngực, tư thế nằm sấp lộ ra lồng ngực rộng lớn, mái tóc ướt át dính vào trán bị hắn đẩy về phía sau, ngũ quan vốn đã thanh tú, giờ phút này lại đang biểu đạt ra sự bất mãn của hắn, lông mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt tuấn dật nho nhã nghiêm túc hẳn lên.

“Quý Đỗ, cậu dám đùa giỡn cô ấy trong khi tôi chưa tắm xong! Đừng có động vào cô ấy!”

Hắn đang chuẩn bị nằm sấp xuống hôn lên môi cô lại bị một câu nói của Lam Đà làm tỉnh lại, mới phát hiện tay mình đang đặt trước ngực cô, xúc cảm mềm mại khiến hắn si mê phát điên, dương vật rất phía trước đã cương cứng, chỉ chờ được chui ra khỏi quần.

“Chậc.”

Quý Đỗ đắp chăn cho cô, đứng dậy đi ra ngoài, tránh cho chính mình không nhịn được mà đóng cửa lại.

Cô ngủ quá say, không chú ý chút nào đến việc mình đã bị ôm đi.

Ngủ đủ giấc, lại mở mắt ra nhìn thấy phòng ngủ mình đang nằm, bức tranh vẽ xa lạ trên trần nhà, mơ màng hai giây liền đứng dậy.

“Đây là đâu?”

Trong mắt cô tràn đầy khó tin, vén chăn lên định xuống giường, đột nhiên cửa mở ra làm cô giật mình.

Ngay sau đó, Quý Đỗ đi vào, vết thương trên mặt hắn xanh tím, ngũ quan tràn ngập sát ý, cô kinh ngạc không ngừng lui về phía sau.

Quý Đỗ hiển nhiên không chú ý tới vết thương trên mặt mình có bao nhiêu dọa người, còn hướng cô ôn nhu cười hỏi: “Em dây lúc nào vậy? Có đói không? Muốn ăn gì? ”

Vân Tô Tô nín thở không dám động đậy, cho rằng hắn giết người, về phần vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, trong đầu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ.

“Anh giết Trịnh Nghị?”

Hắn ngây người hai giây, rất nhanh phản ứng lại, đang định nói không phải, Lam Đà đã đá tung cánh cửa kéo lấy cổ áo hắn, đem toàn bộ lời nói của hắn mắc kẹt trong cổ họng, mỉm cười với Vân Tô Tô.

“Đúng vậy, bọn tôi đã giết hắn, hiện tại hắn đã chết ở trong căn hộ đó, làm sao bây giờ, em muốn đi xem thi thể hắn sao? Bọn tôi đã báo thù cho em rồi, có vui không?”

Cô lẳng lặng ngồi ở đầu giường, ánh mắt thất thần, cho dù nói gì cũng không ngăn cản được sự hoảng sợ của cô, đôi môi run rẩy, hốc mắt đột nhiên ướt đẫm.

Nước mắt bất chợt rơi xuống làm cho hai người bọn họ đều không ngờ tới, nụ cười Lam Đà cứng đờ, rốt cuộc cười không nổi nữa.

Vân Tô Tô thậm chí còn không biết mình đã khóc, cúi đầu đưa hai tay lên luống cuống lau mắt, hốc mắt đỏ lên đau nhức, nhưng không biết vì sao lại càng chảy càng nhiều, lau thế nào cũng không hết, thanh âm nghẹn ngào.

“Khóc cái gì?” Lam Đà hỏi cô “Hắn ta chính là người cầm đầu vụ hiếp dâm này, bọn tôi giết hắn là vì giúp em báo thù, không lẽ em yêu hắn sao? ”

“Không… Tôi không có, tôi không biết. “

Cho dù có bất kỳ lời giải thích nào cô cũng không thể thuyết phục được bản thân mình, cô cúi đầu cuộn tròn hai chân, vùi mặt vào giữa đầu gối, cô không biết nên biểu đạt loại cảm xúc này như thế nào, chỉ là thật sự rất khó chịu.

Hắn ta chết rồi… Trịnh Nghị chết rồi sao?

Aaa, tại sao, tại sao…

Quý Đỗ hất tay Lam Đà ra, đi về phía cô, nâng cằm cô lên, cẩn thận lau nước mắt cho cô, ánh mắt hắn đầy xót xa nhưng trái tim hắn dường như càng đau đớn hơn.

“Em nói cho tôi biết, có phải em thích Trịnh Nghị không?”

Cô không ngừng hít mũi, chóp mũi đỏ ngầu: “Anh thật sự, thật sự giết chết anh ta rồi sao? Tại sao… Tại sao anh lại giết anh ta, sao anh lại giết người.”

“Bây giờ tôi đang hỏi em, em thật sự thích Trịnh Nghị sao?”

Quý Đỗ so với cô còn khó chịu hơn, hắn suy sụp tới mức khó thở, như có một tảng đá lớn ở trái tim nặng nề đè ép, thật thống khổ.

“Tôi không biết, tôi không biết. Tại sao, tại sao anh lại giết anh ta?”

Cô rốt cuộc cũng nhịn không được hét lên một tiếng, túm chặt lấy chăn dưới thân ôm chặt trong lòng, tiếng khóc càng lúc càng lớn, cho đến khi có một tiếng điện thoại cắt ngang.

Lam Đà nhìn người gọi điện thoại tới, nhấn nút nghe, bên kia truyền đến thanh âm nổi giận.

“Mẹ nó cậu giấu Vân Tô Tô đi đâu rồi! Dám nửa đêm thừa dịp lão tử ngủ đi vào, mẹ nó, nếu không phải có camera giám sát ở cửa, mẹ nó cậu thật cho rằng tôi không biết là các cậu làm hay sao! Cô ấy đâu? Mau chóng trả cô ấy lại cho tôi!”

Vân Tô Tô sửng sốt, thanh âm kia dù nghe bao nhiêu lần đều là giọng nói của hắn.

Nước mắt còn chưa dừng lại, lại một lần nữa từ trong hốc mắt trút xuống.

Quý Đỗ xoa xoa đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói nhỏ: “Không giết cậu ta, bọn tôi nói đùa, đừng lo lắng.”

Ba chữ cuối cùng, hắn dùng hết sức lực nói ra, bảo cô đừng lo lắng.

Nhưng trái tim hắn đều vỡ vụn, rơi đầy cặn thủy tinh.

Lam Đà vốn không muốn nói cho hắn biết địa chỉ, nhưng nhìn thấy Vân Tô Tô khóc thành như vậy, hắn muốn mắng cũng mắng không được.

“Chờ lát nữa sẽ nói cho cậu biết cô ấy ở đâu!”

Cúp điện thoại, hắn thật sự rất không phục, đi về phía cô hỏi: “Em nói cho tôi biết, cái người này có điểm nào làm em thích? Sao em lại khóc khi nghe cậu ta chết hả? Nếu tôi chết, em có khóc không? Có khóc như bây giờ không?”

Cô cúi đầu lau nước mắt: “Không… Không khóc.”

“Anh đi lừa chó ư!” *

Quý Đỗ nhìn hắn: “Vậy không phải cô ấy đang lừa gạt cậu sao?”

Lam Đà ngẩn người một giây mới phát hiện tự mắng mình, hắn hừ một tiếng rồi ngồi xổm trên mặt đất khó chịu vò đầu bứt tóc.

“Tôi thật sự phục em a, Vân Tô Tô em rốt cuộc thích ai a! Bọn tôi đều muốn có được em, em cứ như vậy nắm trong tay quyền chủ động, đùa bỡn bọn tôi như vậy, có phải cảm thấy rất sảng khoái hay không?”

“Vậy nếu tôi nói, các người sẽ buông tha tôi sao?”

“Vậy nếu tôi nói, các người sẽ buông tha cho tôi sao?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận