Chương 169

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 169

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Váy quá mỏng, dáng người đàn ông cao lớn, trên thắt lưng hắn đều là cơ bắp, khóa kéo căn bản không kéo được, ngoại trừ mất mặt hắn đã không thể suy nghĩ gì được nữa.

Mông Lam Đà quá đau nên không dám ngồi xuống, chỉ có thể đứng khom lưng, váy quá ngắn nên mỗi khi vén lên hắn luôn cảm giác đằng sau thiếu thiếu cái gì đó, thỉnh thoảng lại lấy tay che mép váy kéo xuống.

Vân Tô Tô hết lần này tới lần khác muốn đổ dầu vào lửa: “Cái quần này tôi rất thích nên không có ý định trả lại cho anh, váy thì cho anh hết, tôi cảm thấy anh mặc cũng rất đẹp.”

Cô nhe răng để lộ hàm răng trắng, cười rạng rỡ.

Nhưng ai biết nội tâm cô có bao nhiêu phúc hắc! Lam Đà dùng sức cắn chặt răng, nhịn xuống loại nhục nhã này.

“Thích là tốt rồi, thích thì cứ mặc đi!”

Bữa cơm này của cô ăn rất vui vẻ, cứ cười suốt, Trịnh Nghị đã lâu không thấy tâm trạng cô tốt như vậy.

Sau khi ăn xong, cô ngồi trên sân thượng của khách sạn ngắm cảnh bên ngoài, người đàn ông phía sau cầm lược, ngồi sau lưng cô, dạng hai chân ra giữ cô ở giữa rồi chải đầu cho cô.

Tóc tuy không được chăm sóc thường xuyên nhưng rất mềm mại, từ lần trước nhảy xuống vách núi xong cắt ngắn đi, bây giờ đã mọc đến bả vai, cũng rất dày, Trịnh Nghị kiên nhẫn chải cho cô, sợ làm cô đau nên tốc độ rất chậm.

Vân Tô Tô ngắm cảnh mệt rồi, liền dựa vào trong ngực hắn, tóc áp vào ngực hắn nên không có cách nào chải đầu cho cô.

Hắn dứt khoát ôm eo cô vào lòng, cằm đặt trên bờ vai gầy yếu của cô nhẹ giọng hỏi: “Buồn ngủ chưa? ”

“Ừm… ăn tối xong thấy có chút buồn ngủ. “Cô ấy lười biếng trả lời, nheo mắt lại, mặt trời hôm nay rất chói mắt, mây trắng cũng rất nhiều, bầu trời trong xanh, gương phản chiếu của tòa nhà cao tầng chiếu lên hình ảnh bầu trời xanh thẳm, đặc biệt đẹp mắt.

“Heo lười nhỏ.”

Thanh âm của hắn rất cưng chiều, cô nằm trong lòng hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Vòng eo mềm mại bằng phẳng làm cho hắn yêu thích không buông, hắn thật cẩn thận không dám dùng sức, rồi lại không ngừng vuốt ve.

Cuối cùng cô ngủ thiếp đi, hơi thở ổn định, miệng nhỏ nhắn mở ra, ngủ ngon lành.

Ánh nắng mặt trời chiếu chiếu rọi lên làn da trắng nõn của cô, Trịnh Nghị vươn tay che đi ánh nắng trên mặt cô, trìu mến cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi cô.

“Được rồi đừng nghịch, ôm cô ấy vào phòng ngủ đi.”

Hai người đứng đằng sau không biết đã nhìn bao lâu, trong mắt đều tuôn ra sự ghen tị.

Lam Đà thừa dịp cô ngủ lén lút thay lại quần, đại khái là ngủ đến giữa trưa trời quá nóng, cô cũng quen tay cởi quần áo ra, chỉ mặc quần lót, đạp chăn ra, cả người trần truồng nằm ngửa ngủ ngáy khò khò, ngực thở phập phồng, vú trắng nõn giống như quả đào mềm mại, dần dần toát ra sự cám dỗ.

Bọn họ vừa vào phòng thấy cảnh này liền huyết mạch phun trào, thiếu chút nữa mất kiểm soát.

Quý Đỗ liền đắp chăn cho cô, Vân Tô Tô đột nhiên tỉnh lại.

Thấy trên người mình không mặc gì, trong tay hắn còn cầm chăn, cô còn đang mơ hồ, căn bản cũng không biết là mình tự cởi quần áo ra, hỏi một câu.

“Anh muốn thừa dịp tôi ngủ cưỡng hiếp tôi hả?”

Quý Đỗ vội vàng biện minh: “Không phải! Tôi vào đắp chăn cho em, quần áo cũng không phải là tôi cởi…”

“Ồ, tôi biết rồi.”

Vân Tô Tô đột nhiên nở nụ cười, ngón trỏ cầm lấy mép quần lót kéo quần lót màu trắng xuống, lộ ra âm đạo phấn nộn, cô mở hai chân ra kẹp lấy vòng eo cường tráng của hắn, ôm cổ hắn đứng dậy, hơi thở quyến rũ ghé vào bên tai hắn.

“Đến thao tôi đi, trong mộng tôi muốn cao trào mà không được, nhanh lên đi không nhịn được nữa rồi, dùng ngón tay anh thao tôi đi, làm cho tôi cao trào.”

Quý Đỗ trợn trắng mắt, chỉ nhìn thấy cô cầm tay hắn chậm rãi đặt dưới hông cô, ngón giữa đặt ơt khe hở âm môi mềm mại, còn không biết sống chết đem mông di chuyển về phía trước.

“Nào, nhanh lên! Tôi biết anh cũng không nhịn được đâu, làm tôi cao trào đi, tôi muốn phun nước. ”

“Em có biết em đang nói gì không?” Trong mắt hắn có thêm vài phần nghiêm khắc, vết sẹo nhìn có chút hung ác, biểu tình cảnh cáo.

Vân Tô Tô mới không sợ hắn, cầm mu bàn tay hắn, dùng sức cọ vào môi âm hộ, toàn bộ lòng bàn tay ấm áp che lại âm môi, cảm thấy rất thoải mái.

“Tôi biết a, anh nhanh lên! Thao tôi bằng ngón tay của anh đi, chần chừ cái gì nữa hả.”

Quý Đỗ nuốt nước miếng, một tay ôm eo cô, đưa ngón tay vào âm môi, còn chưa đâm vào bên trong, cửa đột nhiên bị mở ra.

Hắn cảm giác được tình thế không ổn, liền trực tiếp đem ngón tay chọc vào, Vân Tô Tô kiều mị ngẩng đầu kêu một tiếng hừ.

Trịnh Nghị trợn tròn mắt, vội vàng dùng bàn tay che tai nghe, đem điện thoại đặt ở bên tai, bên kia truyền đến âm thanh gì đó, hắn bắt đầu lo âu giải thích.

“Không phải dì, con không có…”

Lam Đà đi vào nhìn thấy một màn này cũng kinh ngạc, vội vàng đi đến bên giường, Quý Đỗ rút ngón tay ra, nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Tiểu Vân Nhi, mẹ em gọi điện thoại tới, em cố ý gọi điện thoại sao?”

Vân Tô Tô sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt: “Thật hay giả vậy…”

Cô nhìn Trịnh Nghị ở cửa lo lắng đập tường giải thích, đột nhiên hiểu được cái gì, nhất định là có hiểu lầm gì đó.

Quý Đỗ làm bộ không liên quan đến mình đem ngón tay bỏ vào trong miệng liếm, hỏi cô: “Còn muốn cắm vào không? Bây giờ làm sẽ kích thích nhất đó. ”

Trịnh Nghị gãi đầu, cau mày, lời nói phía bên kia cực kỳ khó nghe.

“A, dì, dì đừng giết con, con có thể giải thích, thật sự không phải con làm.”

Vân Tô Tô bĩu môi, hắn cầm điện thoại đi ra ngoài, ngón tay Quý Đỗ còn muốn cắm vào, nhưng bây giờ cô đã hết hứng rồi, liền vỗ vào tay hắn: “Đừng đụng vào tôi, không muốn làm. “

Bình luận (0)

Để lại bình luận