Chương 173

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 173

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nó đã xảy ra rồi, mẹ à.

“Được. Vâng ạ.”

Đầu dây bên kia không kịp phát hiện sự khác thường của cô, chỉ có thể vội vàng dặn dò một câu, cúp điện thoại, có thể nghe được thật sự rất sốt ruột.

Vân Tô Tô ném điện thoại di động đi, rốt cục có thể thoải mái dâm đãng kêu to ra tiếng.

Nắm chặt chăn dưới thân, hai chân không hề rụt rè tách ra.

“Dùng sức. Ôi, ôi! Sâu hơn một chút.”

Cô cảm thấy còn chưa đủ, dùng sức nắm tóc hắn, ấn mặt hắn xuống háng mình, còn trách móc một câu.

“Không ăn cơm sao? Sao lại yếu như vậy! Dùng sức liếm chút đi.”

Lam Đà nhất thời bị chọc cười, ngẩng đầu lên, sống mũi cao thẳng còn dính dâm thủy của cô, dung mạo tuấn tú lúc này cực kỳ hấp dẫn.

“Tiểu tao hoá, dâm thuỷ của em nhiều quá, tôi liếm không hết, quá dâm đãng rồi.”

Hai chân cô kẹp chặt đầu hắn, hừ một tiếng: “Còn không phải đều là lỗi của các người, nếu đã liếm liền làm cho tôi cao trào đi, bằng không tôi đem dương vật của các người chặt đứt!”

Có thể nghe được lời nói này từ miệng cô, lá gan quả thật không nhỏ chút nào.

“Coi vật nhỏ của tôi hất mũi lên kìa!”

Lam Đà nằm sấp xuống, dùng sức cắn cô, sau khi nghe được một tiếng thét chói tai của cô, liền ở trong âm đạo của cô không ngừng tiến công.

Hứa Tân còn chuẩn bị quỳ gối bên giường, kéo tay cô, muốn cô giúp mình xoa một cái thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên bên ngoài.

Là Đàm Lam gọi tới, tên này gọi tới thật đúng là không đúng lúc.

“Làm gì?”

“Mẹ nó, Hứa Tân, cứu tôi, tới đây mau! Tôi bị gãy chân, bây giờ cha mẹ tôi đang chuẩn bị đưa tôi đi sân bay, mẹ nó tôi không muốn ra nước ngoài! Cậu mau đến đón tôi đi.”

Hắn nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú tà ác tựa tiếu phi tiếu*.

*tựa tiếu phi tiếu: Cười như không cười.

“Không phải như vậy rất tốt sao, lại thiếu một đối thủ cạnh tranh rồi, bọn tôi có thể mở chai Champagne ăn mừng.”

“Mẹ kiếp, cậu cứu tôi về trước đi rồi nói sau! Cậu không thể vô ơn như vậy, đừng quên chúng ta là anh em đó! ”

“A, ở trước mặt con gái còn nói tình anh em làm gì? Cậu ăn rắm đi.”

Đàm Lam lại gào thét, khóc không ra nước mắt, dựa vào xe lăn chửi bới đủ kiểu, bên kia đã vô tình cúp điện thoại của hắn.

“Mẹ kiếp! Chết đi Hứa Tân, cậu chờ đó cho tôi.”

Phía sau có người đẩy cửa xông vào, hắn vội vàng bỏ điện thoại di động vào trong túi của mình, là quản gia từ bên ngoài đi vào đẩy xe lăn của hắn nói.

“Thiếu gia, chúng ta nên xuất phát ra sân bay.”

“Được rồi, thả tôi xuống! Lão tử không đi du học, tôi không đi a!”

Mặc cho hắn kêu gào thế nào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị vác lên, trên xe hắn còn đang có ý đồ mở cửa xe, hai tên vệ sĩ một người ngồi ở bên cạnh hắn, giữ cánh tay làm hắn không thể động đậy.

Chân không thể nhúc nhích, hắn không làm được gì, cả người bị dây thừng trói ngồi trên xe lăn đẩy đi vào sân bay, không ít người qua lại đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.

Càng đến gần nơi kiểm tra an ninh, hắn liền cảm thấy càng lúc càng xong đời.

Một người làm vệ sinh đi tới, vỗ vỗ hai vệ sĩ bên cạnh hắn, chỉ vào phía sau nói: “Nơi đó có phải là thứ mấy người làm rơi không?”

Bọn họ quay đầu lại thấy hai bộ đàm bị ném xuống đất, liền theo bản năng sờ túi của mình, hình như thật đúng là của bọn họ.

Đang lúc bọn họ xoay người đi nhặt, có hai người đột nhiên chạy tới, đẩy xe lăn của Đàm Lam chạy về phía trước.

“Mẹ kiếp!” Đàm Lam hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, đột nhiên nở nụ cười.

“Cậu không phải nói không đến cứu tôi sao! Khẩu thị tâm phi, Hứa Tân Quý Đỗ hai người thật sự là anh em của tôi haha.”

Hứa Tân dùng sức đẩy hắn chạy đi, vẻ mặt không chút thay đổi: “Đừng có nghĩ nhiều, chỉ là ở khách sạn không được phát tiết nên phải chạy đi phân tán tinh lực, muốn cho đồ dưới thân mềm xuống thôi.”

Quý Đỗ nhìn thoáng qua phía sau: “Nhanh lên, đừng nói nhảm nữa, hai người kia sắp đuổi kịp rồi, cơ bắp của bọn họ chắc chắn có thể hai chọi ba đấy. ”

“Là hai chọi hai! Một người thành khuyết tật rồi.”

Đàm Lam vội vàng nắm chặt tay vịn, tốc độ nhanh khiến cả người hắn ngửa ra sau, vẻ mặt căng thẳng, sợ hãi nhìn đám người đang đuổi theo, sợ lỡ có ai đó đẩy hắn lên cửa kính, vậy hắn sẽ thật sự thảm rồi.

May mắn thay, cuối cùng cũng đã đi ra khỏi sảnh sân bay, một chiếc Land Rover tới đón hắn ta.

Hứa Tân mệt mỏi ngồi ở ghế phụ thở dốc.

“Tôi nói cho cậu biết Đàm Lam, cậu nợ bọn tôi một ân tình, tính làm sao thì làm đi, hay là cậu rời khỏi cuộc tranh đoạt Vân Tô Tô đi!”

Hắn a một tiếng: “Các cậu tính lấy chuyện này lừa tôi hả? Nghĩ cũng đừng nghĩ, đánh chết tôi cũng không thể buông cô ấy đâu, có bản lĩnh thì đoạt được đi rồi nói sau. ”

Hai người phía trước liếc nhau một cái, ăn ý đồng thanh nói: “Vậy cậu xuống đi!”

Nói xong liền muốn mở cửa xe, hắn vội vàng vịn ghế ngồi gào lên: “Đừng đừng! Các đại ca mau đi a, bọn họ thật sự sắp đuổi kịp rồi, tôi ngồi xe lăn nên cũng không thể cùng cô ấy làm tình nha, tôi nhìn các cậu làm thôi được không! ”

Cửa xe lại đóng sầm vào, Quý Đỗ khởi động xe: “Thế thì còn tạm được. ”

“… cậu lại đào hố tôi. “Tình huynh đệ đều là gạt người, đều không qua được ải mỹ nhân.

Đàm Lam ngủ trong phòng, không biết từ lúc nào Vân Tô Tô đã đi vào, ngồi ở cuối giường hắn, quan sát bắp chân thạch cao của hắn, giống như chưa nhìn thấy bao giờ, không ngừng sờ nắn, ngón giữa uốn cong gõ lên trên, thạch cao cứng rắn còn phát ra tiếng giòn giòn.

Đàm Lam rốt cục bị cô đánh thức, nhìn thấy cô đang cố gắng cởi quần hắn.

“Em làm gì vậy?”

“Nhìn xem thân dưới anh có bị hỏng hay không.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận