Chương 8

Không nghe được tiếng bước chân di động trong biệt thự , người làm cũng đã rời đi.

Cô xốc chăn lên rời giường, thân thể trần trụi xanh tím , đùi cùng trước ngực ứ thanh nghiêm trọng, đi đến phòng để quần áo , cầm kiện áo ngủ tơ lụa mặc vào, đùi nhức mỏi , rón ra rón rén mở cửa phòng ra.

Trên hành lang thật dài không có một bóng người, vô cùng an tĩnh, cô chạy tới thư phòng của Tạ Viễn Lâm , phòng sạch sẽ ngăn nắp làm người trước mắt hai mắt sáng ngời, hai bên là kệ sách khoảng chừng hai mét cao sắp đụng trên trần nhà, dẫm lên thảm mềm mại dưới chân , chạy tới bàn làm việc ngồi xuống.

Văn kiện trên bàn lộn xộn,muốn tìm kiếm đồ vật , suy nghĩ một chút kéo ra ngăn kéo xem xét.

Rốt cuộc ở trong một chồng văn kiện màu làm , tìm được hợp đồng thuê đất .

Kiểm tra đúng tên mảnh đất kia, cuối cùng dùng di động chụpxong, nặc danh gửi đi thông tin lần thứ mười sáu cho Tô Nhạc.

Đem văn kiện thả lại chỗ cũ, trở lại phòng ngủ, trái tim còn đang kinh hoàng, hai chân nhũn ra, cô nằm ở trên giường hít sâu mấy hơi.

Chẳng được bao lâu, liền có hồi âm, Tô Nhạc chỉ đơn giản trả lời một câu.

【OK. Cảm ơn! 】

Lửa giận trực tiếp bốc khói trên đỉnh đầu, nhanh chóng gõ một hàng chữ gửi qua .

【 Anh có ý gì? Đồ tôi muốn đâu!Anh chơi tôi hả? 】

【 Đừng nóng vội , tôi còn đang điều tra, em trai cô tôi nhất định sẽ giúp cô tìm được,cô càng là thúc giục, tôi cũng không có cách nào khác, hệ số khó khăn cũng tương đối cao a. 】

Cô run rẩy cắn răng, cố nén xúc động muốn ném di động xuống nền nhà.

Nam nhân cà lơ phất phơ này quả nhiên không đáng tin, chính là kẻ lừa đảo đáng chết.

Di động nắm trong tay vì quá dùng sức mà khớp tay rung động khanh khách , cảm xúc càng ngày càng không khống chế được, muốn trực tiếp gọi điện thoại hỏi, nhưng giằng co một hồi áp xuống.

【 Lần sau còn muốn tôi giúp anh , thì có thể không dễ nói chuyện như vậy! 】

【 hắc hắc, yên tâm đi. 】

Tạ Viễn Lâm vẫn luôn tăng ca đếnkhuya mới trở về, đẩy cửa ra tiến vào, mày khẽ nhăn, môi mỏng mím chặt, đôi mắt nửa híp nhìn chàm chằm cô .

“Vì sao trên bàn cơm còn buổi sáng của hôm nay , em không ăn?”

Động tác xem sách dừng một chút, chỉ lo nhìnm di động, cư nhiên đã một ngày đều đã quên ăn cơm.

“Lão công ~”

Cảm xúc phẫn nộ phát ra từ người hắn làm da đầu cô tê dại, buông sách điểm mũi chân chạy tới, ôm lấy cổ hắn cười xán lạn , “Người hướng dẫn cho đề tài nghiên cứu quá nhiều, em vừa mới làm xong, không tin anh kiểm tra thử, thật không phải cố ý không ăn cơm, chỉ là em thật sự là ăn không vào.”

“Ăn không vào?”

Hắn đột nhiên mở tay, đem cô đẩy hướng lên trên giường, mắt thấy hắn cởi từng món từ áo khoác tây trang, áo sơmi, ném ở bên cạnh làm cô sợ tới mức giật mình.

“Vậy dương vật hẳn là em sẽ nuốt trôi đi, nếu không ăn cơm, liền tới ăn thứ này, em hẳn sẽ rất thích .”

Cô nhấp miệng không nói, hắn tháo dây lưng, kéo xuống khóa quần, chân sau quỳ gối trên giường, đột nhiên kéo khuôn mặt cô để sát vào căn cự vật kia , dù mềm rũ xuống nhưng chiều dài đều phá lệ khả quan, một bàn tay cũng nắm có chút gian nan.

“Há miệng, ăn nó!”

Nhìn đồ vật kia , cô lắc đầu.

Bang!

Bàn tay hướng lên mặt mãnh liệt cho một tát, không cho chuẩn bị điều gì, căn bản cũng không biết hắn sẽ bởi vì cái này mà phát hỏa, ngã vào trên giường che lại mặt nóng rát , khó có thể tin mở to hai mắt.

“Tôi nói em không ăn , em không ăn , bây giờ cho em ăn no em còn không ăn?Hả?”

“Vâng…… Thực xin lỗi.”

Chịu đựng đau đớn, cô vội vàng quỳ lên ngậm lấy dương vật mềm nhũn liếm ở trong miệng, dùng sức mút lên, há to miệng hướng trong cổ họng chọc vào.

Dương vật ở trong miệng càng ngày càng lớn, trướng nứt làm khóe miệng dần dần xé rách, khiến cho khuôn mặt bị đánh sưng đau đớn, hốc mắt phiếm ướt át, nắm lấy tinh hoàn xoa nhẹ trong lòng bàn tay g.

Bình luận

Để lại bình luận