Chương 89

Tiếng khóc đứa bé càng lúc càng lớn, có thể khóc sập nóc nhà cũng không chừng, cô chưa từng nghe thấy bé khóc lớn tiếng như vậy.

Thân thể rách nát muốn giãy giụa ngồi lên, phát hiện đôi tay của mình còn bị trói trên đầu giường , nghiêng đầu thần chí không rõ, không biết đã ngủ bao lâu, đem đôi mắt mở ra một cái khe hở.

Nam nhân đứng ở cửa ôm hài tử cũng sốt ruột như sắp khóc ra , cầm bình sữa đút bé uống , nhưng đứa bé dù làm thế nào cũng không chịu ăn sữa, kiên nhẫn dỗ từng câu .

“Đừng khóc, đừng khóc a, ăn một ngụm, đói một ngày sao con còn không chịu ăn!”

Hắn có lẽ là sợ đánh thức cô, vội vàng đem đứa bé ôm ra phòng ngủ, dưới lầu tiếng trẻ con khóc nỉ non vẫn chói tai như cũ , phòng ở có kết cấu bằng gỗ, cách âm cũng không tốt, nam nhân lo âu thở dài an ủi dỗ dành cũng không có bất luận tác dụng gì .

Cô nhìn đôi tay bị trói chặt , cánh tay sắp bị ma sát đến trầy da, hai tay cổ tay không ngừng cọ xát vào nhau, muốn rút tay từ trong dây thừng ra, thời điểm làm tình cũng giãy giụa, nên đã đem dây thừng có chút rộng ra nhiều.

Thời điểm đã có thể rút ra, nam nhân lại đột nhiên lên lầu, nhìn thấy cô tỉnh lại , hắn chạy tới đem dây thừng cởi bỏ, đem tay còn chưa kịp rút ra của cô giải thoát.

“Thực xin lỗi, quên tháo cho em, nhưng do đứa bé khóc không ngừng, đút cái gì đều không chịu ăn, tôi thật sự hết cách với em bé của chúng ta .”

Chúng ta?

Cởi bỏ trói buộc trên cổ tay , cô vội vàng xốc chăn lên, mũi chân mới đặt xuống đất , một giây sau liền phải quỳ xuống , cánh tay hữu lực của nam nhân nâng cô lên, chọn một váy ngủ mới trong tủ quần áo mang lên cho cô—— một kiện váy dài thuần trắng .

Cô nhìn đến tủ quần áo, tất cả quần áo bên trong đều là mới tinh, có thậm chí nhãn còn chưa kịp gỡ xuống .

Hắn ôm cô hoảng loạn xuống lầu, tiếng khóc đứa bé càng lúc càng lớn, Tô Nhạc ngồi trong phòng khách dưới lầu, hắn cầm hoa giả trên bàn trà trêu đùa đứa bé, nhưng em bé chỉ há tô miệng khóc lớn , cũng không chịu mở to mắt nhìn hắn .

Nhìn thấy cô xuống i, hắn hoảng loạn lộ ra tươi cười, “Đứa bé này làm sao vậy? Sữa bột không chịu uống, cũng không tiểu trong quần a, tôi thật là lo lắng.”

Cô ngồi ở trên sô pha, hắn đem em bé ôm đưa vào lòng cô, một tay cầm lấy bình sữa quơ quơ, đặt ở trước cái miệng nhỏ , nhìn thấy là cô , liền há mồm ngậm lấy núm vú cao su, ừng ực ừng ực nuốt xuống , tiếng khóc đinh tai nhức óc trong phòng khách liền biến mất, nháy mắt khôi phục yên tĩnh tha thiết ước mơ .

Hai người đều sửng sốt.

Tô Nhạc ôm đầu dựa vào phía sau ghế, “Gia hỏa này thật tốt, xem ra là thích mommy, không thích ba ba đâu.”

Hắn nhấp môi cười khổ, hỏi cô, “Đói bụng rồi phải không, tôi đi nấu cơm cho em.”

Chờ hắn đi xa, Tô Nhạc nghiêng đầu, “Cô mất trí nhớ? Còn nhận ra tôi không?”

Cô gật đầu cũng không lên tiếng.

Tô Nhạc cà lơ phất phơ vắt chân bắt chéo nhìn cô nói, “Vậy không biết a, sau khi cô đi thì Tạ Viễn Lâm liền tỉnh lại, cũng đem tôi làm sợ hãi, tôi còn tưởng rằng mình phải chiếu cố cái người thực vật này một thời gian dài , thêm chuyện nữa là cô đoán xem, phòng ở mà cô bán cho tôi thì thế nào?”

“Bị cậu ta mua lại, gia hỏa này buộc thuộc hạ hành hạ tôi thiếu chút nữa phải ghi tuyệt bút , lúc trước đem công ty tôi áp bức đến mức suy sụp , đem tài vật của tôi đào rỗng, tất cả đều chuyển dời đến một cái tài khoản khác của cậu ta, cô nói cậu ta có tiện hay không a.”

Tô Nhạc cười hì hì, còn không quên liếc nhìn phòng bếp.

Cô không nói tiếng nào, cúi đầu nhìn đứa bé –ừng ực ừng ực đem một bình sữa đều uống sạch, bên tai bỗng nhiên truyền tiếng nói thanh thúy.

“Kỳ thật cô căn bản không mất trí nhớ.”

Cô trầm mặc, đây chính là câu trả lời tốt nhất .

“Muốn chạy sao?”

Trong phòng khách an tĩnh thật lâu, chỉ nghe tiếng trẻ con cắn núm vú cao su, tư tư hút không khí bên trong , trong phòng bếp truyền đến thanh âm đốt lửa xào rau , chưa bật đèn phòng, trời dần dần tối lại.

Ngoài cửa sổ sương mù vờn quanh ở giữa sườn núi, sương mù làm con người thêm mông lung, ánh mặt trời chiều tà đã lặn , sương mù mờ mịt phân tán trong không khí, bóng đêm rất nhanh sẽ từ phía chân trời bao phủ, đen nghìn nghịt nhấn chìm nhân tâm .

Cô chỉ là nói một câu, là câu nói mà cô khắc cốt ghi tâm nhất ——

“Tôi không có tiền.”

Hắn đoạt đi rồi, tất cả đồ vật mà cô sở hữu trên người , còn có bản thân cô.

Bình luận

Để lại bình luận