Chương 70

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 70

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Mẹ Tô bối rối dời mắt đi, trong lòng xuất hiện câu hỏi.

Con bé bị gì thế? Có nhiều trưởng bối ở đây như vậy mà không chịu xuống xe nhanh, còn phải đợi Nghiêu Thần dỗ dành thì mới chịu xuống.

Tô Từ bước chân xuống xe, sau đó đứng nép qua một bên.

Nghiêu Thần khom lưng vào trong xe nắm lấy cáng xe đẩy rồi cùng tài xế nhẹ nhàng đỡ xuống mặt đất.

Tầm nhìn của mọi người đều bị cánh cửa xe chặn lại, cho nên không ai nhìn thấy hắn đang lấy gì xuống.

Đến khi cánh cửa được đóng lại, một chiếc xe đẩy dành cho em bé sơ sinh hiện ra trước mắt mọi người.

Tất cả mọi người đang đứng ở đó vẫn chưa phản ứng gì.

Nghiêu Thần một tay nắm lấy tay Tô Từ, một tay đẩy xe nôi em bé đi về phía bọn họ.

Nghiêu lão gia là người đầu tiên nhìn vào trong xe đẩy, thì phát hiện bên trong có hai đứa trẻ đang mở mắt, một trai một gái đang nhìn mình, gương mặt của bé trai vừa nhìn là thấy giống y như Nghiêu Thần lúc nhỏ, tựa như một khuôn đúc ra.

Sau đó ông nhìn sang bé gái thì nhận ra đứa bé rất giống vị hôn thê của cháu mình, nhưng miệng và chân mày lại rất giống hắn.

“Đây… đây là.”

Nghiêu lão gia chỉ tay vào bọn trẻ, ngón tay không khống ché được mà run lên, dường như ông đã đoán ra được, giọng nói run rẩy không thể phát thành lời, nụ cười đã sớm xuất hiện trên môi.

Nghiêu Thần mỉm cười, ôm chặt Tô Từ đang đứng bên cạnh vào lòng, nói với mọi người: “Đây là con trai và con gái của chúng con.”

“Bọn trẻ đã được ba tháng tuổi.”

Lời nói của hắn theo gió truyền vào tai từng người đang đứng ở đây.

“Ha… ha… tốt lắm, thật tốt…”

Nghiêu lão gia là người phản ứng đầu tiên, ông cười lên thật to, vang vọng khắp trang viên.

Trên gương mặt nhăn nheo già nua xuất hiện sự vui vẻ vô tận, ông cười đến nổi sặc nước bọt và ho lên mấy tiếng.

Lúc này không còn ai để ý tới sức khỏe của ông nữa, bọn họ chạy lên và vây quanh chiếc xe đẩy em bé.

“Thật là con của chúng con sao?”

Mẹ Nghiêu vẫn không tin nổi, nhìn Nghiêu Thần và Tô Từ hỏi.

Tô Từ gật đầu với bà, trong miệng phát ra hai chữ: “Xin lỗi.”

“Con xin lỗi vì đã giấu mọi người.”

Giờ phút này mọi căm ghét trước kia đối với Tô Từ đều bay mất sạch, mẹ Nghiêu cười toe toét cả miệng, liên tục xua tay đáp: “Con không có lỗi… không có lỗi gì hết.”

Sau đó bà ấy bế bé trai lên, ôm vào lòng, ngắm nghía không ngừng, khi nhìn thấy bé trai giống y đúc Nghiêu Thần khi còn nhỏ, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

Ngay cả cha Nghiêu, người thường ngày ít cười bây giờ khóe môi cũng cong lên không thể hạ xuống được. Ông ôm bé gái lên cười thật tươi nói: “Vậy là Nghiêu gia ta đã đủ nếp đủ tẻ rồi ha ha…”

“Hôm nay đúng là một ngày vui, A Thần con đã cho chúng ta một bất ngờ rất lớn đó.”

Cả Nghiêu gia đều vây xung quanh hai đứa trẻ, Tô Từ đứng bên ngoài vòng người lặng lẽ nhìn bọn họ.

Khi cô quay đầu thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của mẹ mình, liền lập tức cúi đầu tránh đi.

Mẹ Tô giống như có chuyện muốn nói với Tô Từ, bà ấy cứ liên tục nhìn về phía bên này.

Con gái chưa đủ mười tám mà đã sinh con, tuy mẹ Tô có chút đau lòng vì khoảng thời gian đó mình không có ở bên cạnh con nhưng lại cảm thấy may mắn.

Đến cả con cũng đã sinh ra rồi, lại là một trai một gái đầy đủ, hôn nhân này đã chắc chắn 100% sẽ thành.

Từ bây giờ Tô gia không cần phải lo nữa, mỗi đêm bà ấy đều có thể an tâm mà ngủ thật ngon.

Nghiêu Thần bỗng nhiên nói với mọi người: “Mọi người, con có chuyện cần thông báo.”

Mẹ Nghiêu ôm cháu gái trong tay, cười không ngừng đáp: “Được, con muốn gì, chúng ta đều đồng ý.”

Nghiêu Thần cong khóe môi, quay đầu nhìn Tô Từ rồi kéo cô vào lòng mình: “Hai chúng con đã đủ mười tám rồi, đã đến lúc hôn ước trước kia phải thực hiện.”

Bình luận

Để lại bình luận