Chương 83

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 83

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Bờ môi Tô Từ run lên, khó khăn cong lên thành một nụ cười, cô nói: “Ông xã nói gì vậy, em đã chấp nhận từ lâu rồi mà.”

“Thật không?”

Nghiêu Thần nhìn sâu vào đôi mắt của cô, liền dễ dàng phát hiện sự giả vờ ở bên trong.

Nhưng hắn không vạch trần, đợi cô tự mình loại những ý nghĩ đó.

Quả nhiên, sự giả vờ trong ánh mắt cô dần biến mất.

Tô Từ mỉm cười nhìn hắn nói: “Thật mà.”

“Nếu không thì sao em lại đồng ý kết hôn và sinh con với anh.”

Khi nói ra câu này, trong mắt cô hoàn toàn tĩnh lặng giống như mặt biển êm ả, không có một ngọn sóng.

Chàng trai bật cười, ra lệnh: “Hôn anh.”

Tô Từ liền không chần chừ đưa môi mình tới áp lên môi hắn.

Nghiêu Thần lập tức dùng tay ấn lấy đầu cô hôn sâu hơn, trực tiếp hút hết linh hồn của Tô Từ

Mười năm sau…

“Cha… cha về rồi.”

Nghiêu Mạn giống như bươm bướm nhào vào lòng Nghiêu Thần.

Hắn vừa đi công tác một tuần ở nước ngoài về, vừa bước xuống xe thì đã nhìn thấy con gái cưng đang chạy tới đón mình trở về.

“Cha đây.”

Nghiêu Thần bế Nghiêu Mạn lên, rồi hôn lên gương mặt giống y như vợ mình lúc nhỏ.

Nghiêu Thiên điềm tĩnh đi tới, nói: “Cha về rồi.”

Hắn gật đầy, giơ tay xoa đầu con trai rồi hỏi: “Mẹ các con đâu.”

Cậu bé đáp: “Mẹ đang làm bánh cho em gái, nên bảo chúng con ra đón ba.”

Nghiêu Thần gật đầu nói: “Chúng ta đi vào thôi.”

Hắn bế Nghiêu Mạn đi vào trong nhà, rồi đi thẳng tới nhà bếp.

Từ đằng xa, cả ba người đã ngửi thấy mùi bánh thơm phức.

Nghiêu Mạn hào hứng đến đứng ngồi không yên. Đòi Nghiêu Thần thả mình xuống để tự cô bé chạy nhanh hơn.

Hắn nhéo đôi má phúng phính của con gái một gái rồi cũng chiều theo ý cô bé.

Hai người bọn họ đã nuôi dạy con mình rất tốt, Nghiêu Mạn và Nghiêu Thiên đã lớn lên trong tình thương của cha mẹ.

Tuy Nghiêu Thiên còn nhỏ nhưng đã trưởng thành từ sớm, dòng máu Nghiêu gia chảy trong người cậu bé đặc biệt mạnh mẽ.

Nghiêu Thần đang bồi dưỡng cậu trở thành người thừa kế tiếp theo.

“Hai cha con tới rồi à, mau ăn thử bánh em làm xem.”

Giọng nói dịu dàng của Tô Từ vang lên, Nghiêu Thần ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nhu hòa.

Thời gian mười năm đã biến một cô gái trẻ ngây thơ trở thành một người phụ nữ dịu dàng, tràn ngập hơi thở của gia đình.

Toàn thân Tô Từ phát ra một loại ánh sáng dễ chịu, ánh sáng của người mẹ dịu dàng và người vợ đảm đang.

Cô đem khay bánh vừa nướng xong đặt lên bàn, rồi cắt ra từng miếng chia cho cha con bọn họ.

Tuy Nghiêu Thần không thích ăn ngọt nhưng nếu là bánh do cô làm thì hắn tình nguyện ăn hết.

Hắn ngồi xuống cạnh, bàn tay nhanh chóng vòng qua ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, thấp giọng hỏi: “Nhớ anh không?”

Cô gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Nhớ.”

Sau đó đút vào miệng hắn một muỗng bánh gato do mình làm.

“Ngon không ông xã?”

Nghiêu Thần nhìn bờ môi căng mọng của Tô Từ, ánh mắt sâu thẳm đáp: “Ngon lắm.”

Hắn không thèm che giấu dục vọng trong mắt mình, Tô Từ nhìn thấy, trái tim có chút run rẩy, ánh mắt bất giác lãng tránh đi nơi khác.

“Vậy anh ăn nhiều một chút.”

Nghiêu Thần nhìn theo gương mặt cô, yết hầu lên xuống đem bánh gato nuốt vào bụng.

Hắn quay sang nói với Nghiêu Thiên: “Tiểu Thiên, đêm nay con cùng tiểu Mạn đến chỗ ông bà nội chơi một đêm, bọn họ rất nhớ hai đứa.”

Bầu trời đã về đêm, tối nay trăng đặc biệt tròn và sáng.

Cả căn biệt thự đều chìm trong bóng tối, chỉ có những ngọn đèn nhỏ lẻ loi trên hàng lang.

“A… A… ông xã nhẹ một chút.”

“Bạch… bạch… hu… hu, em xin anh mà, nhẹ một chút thôi.”

“Đau quá…”

Trong phòng ngủ chính, trên bức tường đầu giường là một bức ảnh cô dâu chú rể khổ lớn.

Trên mặt chú rể là một nụ cười thỏa mãn, còn cô dâu thì giống như đang gượng cười, bên trong đôi mắt có thể nhìn thấy sự buồn bã.

Ở trên giường có hai cơ thể trần truồng đang triền miên quấn chặt lấy nhau. Da thịt của cả hai đều được phủ một tầng mồ hôi mỏng, mái tóc của Tô Từ ướt đẫm, toàn thân ửng hồng.

Bình luận

Để lại bình luận