Chương 44

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 44

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chạm vào nơi bị chặn sau lưng cô, ngón tay lại đi vào bên trong đâm chọc khiến cô không chịu được kêu ra tiếng.

Anh hướng vào bên trong lấy ra nhuyễn tắc, tìm được chỗ ấy, lấy tay kéo ra, một lượng lớn nước tiểu hòa cùng tinh dịch chảy ra ngoài, anh ngồi xổm một bên nhìn hoa huyệt co rút lại, cười khẽ vuốt ve, chạm vào hai bên kéo căng ra, âm đạo của cô càng kẹp chặt hơn.

“Huyệt dâm.”

Nghe lời làm nhục, Khương Hân chịu đựng, không dám buộc chặt cho đến khi trút hết mọi thứ trong bụng.

Phó Hựu đứng dậy, đem vòi hoa sen mở ra xối vào thân thể của cô, trên cơ thể trắng nõn toàn bộ là dấu vết của anh, đều là tuyệt tác làm anh rất hài lòng.

Nước lạnh dần trở nên ấm hơn, cô từ từ cuộn mình lại bị anh kéo cổ chân về phía sau.

“Chỗ nào trên người em mà tôi chưa nhìn thấy?” Tay anh xoa xoa mắt cá chân tinh xảo.

Cô rùng mình, cổ họng vẫn còn khàn khàn nói: “Anh đến khi nào thì thả em trai tôi?”

“Thả?” Anh nhẹ giọng hỏi, khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Phó Hựu bật cười, khóe môi mỏng nhếch lên đầy kiêu ngạo, dùng bàn tay to bóp chặt mắt cá chân của cô, “Vậy không bằng tôi bẻ gãy một chân của em và để nó đi, thế nào?”

Đùa… Đùa cái gì vậy!

Nhưng cô sợ, tên đàn ông này sẽ biến câu nói đùa kia thành sự thật.

Thân thể lẩy bẩy, sợ hãi run rẩy như một con mèo bị thương, trốn trong góc run cầm cập trong những ngày mưa gió bão bùng.

Phó Hựu thưởng thức dáng vẻ này của cô, lực tay không khỏi tăng thêm, trong đầu anh là sau khi cô gãy chân, mỗi ngày chỉ có thể quỳ trên mặt đất bò đến bên cạnh anh, chỗ nào cũng không thể đi, mỗi ngày dẩu mông lên để anh đụ.

Khương Hân rùng mình một cái, “Đừng… Đừng làm như vậy, tôi cho anh chơi, anh không thể đối xử với tôi như thế, anh bảo cái gì tôi làm cái đó, tôi tôi… tôi để anh chơi được không, anh đừng như vậy hu.”

Cô càng ngày càng sợ hãi, vùi mặt vào khuỷu tay, chân râm ran đau nhức.

“Sao lại khóc rồi?” Trong lời nói của anh mang theo ý cười, nắm lấy đầu tóc ướt rượt của cô, kéo cô lại gần, không chút thương tiếc niết mặt cô bắt ngẩng đầu lên.

“Nước cũng thật nhiều, tôi cũng không cho em uống nhiều nước như vậy, sao lại chảy không dứt thế này?”

Động tác nhìn như ôn nhu trên nhưng thực tế đều là bạo ngược, nếu chọc anh một chút không vui, sẽ hung hăng đánh cô vào trong ngục tối mà anh đã giăng sẵn.

Khương Hân ngẩng cao đầu, nắm lấy cổ tay anh, nước mắt lưng tròng cắn chặt môi dưới.

“Hô… tôi, bây giờ cơ thể tôi đau quá, ngày mai để anh chơi, tôi ngoan ngoãn để anh chơi, xin anh thả em trai tôi ra đi, nó không hiểu chuyện anh đừng so đo với nó, tôi nghe lời anh, anh bảo tôi làm gì cũng được… xin hãy thả nó đi đi.”

Phó Hựu chậc chậc lắc đầu, “Nhìn xem, chị em thật thâm tình, nhưng em trai em một lòng muốn giết tôi đó, nếu tôi thả nó đi, có thể một ngày nào đó nó sẽ đâm sau lưng tôi một dao cứu em ra không.”

Cô vội vàng lắc đầu, “Không, sẽ không, nó sẽ không làm vậy đâu, nó không dám.”

Người đàn ông tựa như cười nhạo nhìn cô, “Xem ra, em thật đúng là không hiểu nó tí nào.”

Bị tránh thoát khỏi tay, Khương Hân còn chưa bắt được lần nữa, anh đã nửa ngồi xổm xuống bế cô lên bước ra ngoài. Khi tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, cơ thể trần truồng ở trong lòng anh run lẩy bẩy, hắt xì vài cái thật mạnh.

Phó Hựu đặt cô lên giường, kéo chăn bọc cô lại, vừa mặc áo choàng tắm vừa rũ mắt nhìn đôi môi tái nhợt vì đông lạnh của cô.

“Viên kim cương kia tạm thời chưa có tung tích, muốn tìm được người mua nó, sợ là phải mất một thời gian.”

Anh nhìn chằm chằm biểu tình của cô, nhướng đôi lông mày sắc bén, “Thế nào, cảm thấy tôi đang lừa em?”

Đôi mắt lộ rõ vẻ không tin được, nhưng không dám nói ra.

Bình luận (0)

Để lại bình luận