Chương 47

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 47

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Hừ….tôi không biết, anh mau dừng nó lại, ha, nó sắp đến tận cùng rồi, cần xin anh nhanh lên chút!”

“Đừng lo lắng, không dễ như vậy đâu. Em có biết máy rung này có bao nhiêu chức năng không? Hôm nay không thể cắm em, cũng có thể khiến em thật sướng.”

Cô không hề muốn biết cái máy trứng rung quái quỷ này có những chức năng gì, nếu có thể cô rất muốn lấy ra đập vỡ!

“Á!”

Cô vội vàng che miệng lại, nhắm chặt hai mắt, dòng điện yếu ớt được phóng thích bên trong hoa huyệt, cô chưa kịp mở miệng nói thì đột nhiên nó nhảy vào bên trong, dòng điện nện vào thịt non mềm, trong chốc lát đầu óc cô trở nên trống rỗng, toàn thân cô nổi một lớp da gà.

“Hừm …” Đôi mắt cô mê ly thất thần, cô không thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

“Cao trào rồi sao?” Phó Hựu cười ngạo nghễ ra lệnh cho cô, “Đưa ngón tay em vào trong lỗ dâm đi.”

Người cô vẫn đang quanh quẩn trong cơn khoái cảm không chút lý trí, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của anh ta, một tay đi sờ vào quần lót.

“Đã ướt chưa?”

Cô đột nhiên tỉnh người lại, cắn chặt môi dưới, hai má ửng hồng như mây chiều, thấp giọng thì thào gần như không thể nghe rõ, “Ướt rồi…”

“Ướt tới mức nào?”

Cô không nói, cô nghe thấy tiếng thở dốc yếu ớt, và dường như biết anh ta đang làm gì.

Phó Hựu bất mãn hạ giọng, “Hửm?”

“Rất… rất ướt.” Cô xấu hổ chuẩn bị rút ngón tay ra.

“Đặt ngón giữa của em vào, xem liệu em có thể chạm vào trứng rung không.”

Từng chữ câu mệnh lệnh được phát ra từ đằng kia khiến cô ngã quỵ, đi xuyên qua chất lỏng ướt át từ từ đưa ngón tay vào nơi mà cô chưa từng vào.

“Á … ha,anh để trứng rung dừng lại có được không, ưm… nó sắp tiến vào…”

Nghe cái giọng khóc run rẩy kia, anh ta mặc kệ và nói, “Đưa ngón tay vào sâu, chạm vào nó.”

“Không … không được, sẽ vào trong đó, xin anh hãy dừng lại.”

Anh ta mất kiên nhẫn mà cau mày, tay đang di chuyển cũng giảm tốc độ, “Tôi kêu em đi vào chạm lấy nó, nếu không đừng trách tôi chỉnh lên mạnh nhất.”

Khương Hân khịt mũi, kìm nén sự sợ hãi, chậm rãi đi vào, vật bên trong không ngừng rung động, toàn bộ sức tập trung đều dồn vào tay cô, giây phút chạm đến nó, cô không dám động đậy.

“Đã chạm… chạm rồi.”

Phó Hựu cầm điều khiển và ấn nó xuống, dòng điện yếu ớt tăng lên một cách đột ngột.

“Ưm á…” bản năng khiến cô muốn nắm lấy và lôi trứng rung ra, ai ngờ lại trực tiếp đẩy nó vào bên trong, có thể cảm nhận được nó ngay tại tử cung, trong chốc lát sợ hãi từ từ bàn chân đi lên.

“Á! Nó nó nó sắp đi vào, làm ơn, làm ơn dừng lại có được không, tôi xin anh đó! Không vào được đâu.”

“Hừ, không phải em rất sướng sao? Tin tôi đi, có khi vào trong nó lại càng sướng, khiến em sướng đến không nỡ lấy nó ra.”

“Đừng … đừng làm thế, anh dừng lại, thật sự sắp vào trong rồi!”

Cô không dám cử động, hai chân kẹp chặt không dám thả lỏng, tiếng khóc không ngất.

Phó Hựu không nghĩ tới việc buông tha cho cô, “Kêu ông xã, kêu nghe hay nói không chừng tôi sẽ dừng lại.”

“Ông xã, ông xã!”

“Cầu xin ông xã, thì nên cầu xin như thế nào?”

Khương Hân siết chặt điện thoại, nước mắt giàn giụa từ khóe mắt, “Làm ơn, ông xã, hãy dừng máy rung, nó sắp vào thật rồi, ông xã…”

Gậy thịt càng ngày càng căng cứng, tốc độ càng ngày càng nhanh, nhắm mắt lại nghiến răng nghiến lợi, “Kêu chủ nhân.”

“… Chủ nhân, làm ơn dừng nó lại đi.” Cô thật sự sắp suy sụp, thứ này nếu đi vào thì nên lấy ra như thế nào đây.

Nghe giọng của cô mà đụ không bằng nhìn cô với vẻ mặt đáng thương như thế.

“Chủ nhân ta trói em lại rồi treo lên tường mà đụ thấy sao? Đụ em cho chảy nước miếng, đụ tới em không thể thiếu ta mỗi ngày, ăn tinh dịch của ta để sống, ngày nào cũng tiểu vào bụng em, để em nằm trên mặt đất và gọi chủ nhân, thế nào? “

Bình luận (0)

Để lại bình luận