Chương 50

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 50

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Một con mèo hoang không đi đường bình thường.

Ngoài cửa đều là người của anh, cũng sẽ không làm gì cô.

Mấy người ở trong phòng giám sát đẩy một số nhân viên bảo vệ ngã nhoài trên bàn điều khiển ra nhìn nhìn, xác nhận đều đã bị đánh ngất.

“Sếp, loại bỏ giám sát, xong.”

Anh nâng mắt lên, xoay người bước ra ngoài, “Nhìn cô ấy, chặn cô ấy lại ở tầng mười khách sạn cho tôi.”

“Vâng!”

Anh nóng lòng muốn nhìn thấy con mèo hoang kia tuyên bố thành quả của cô, thuận tiện kiểm tra xem cô có nghe lời, có lấy đồ vật ra không.

Khương Hân mở trần nhà dẫn vào toilet rồi nhảy xuống, ôm lấy thứ gì đó ra ngoài, trên hàng lang không có ai, ngay khi cô cho rằng không có vấn đề gì thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Cô hoảng hốt nhìn lại thì thấy hóa ra là hai nhân viên bảo vệ!

Chết tiệt, họ từ đâu đến vậy?

Sau khi hoảng sợ, cô vội vàng chạy ra lối thoát hiểm, đi qua từng tầng, không ngờ lại có nhân viên bảo vệ đuổi theo đến, cô nhanh chóng nhảy qua lan can, khi đến tầng mười thì phía dưới đã có người đang chặn đường.

Không còn đường lui, cô xoay người bỏ chạy vào tầng mười mà không biết rằng ở đó có một cái bẫy lớn hơn.

Khách sạn có hành lang hình tròn, cô liều mạng chạy tiếp, không biết phía trước có thể có người xông ra hay không chỉ có thể vểnh tai lắng nghe, nghĩ tìm cơ hội đi xuống tùy tiện tìm phòng trốn một lúc, cứ chốn trên trần nhà là được!

“Ầm!”

“Đụ—”

Cô bật ra lời chửi thề, ôm đầu ngẩng lên, nhìn thấy Phó Hựu đang nghiêng đầu, kiêu ngạo sải bước về phía cô, nắm lấy cổ tay kéo cô vào lòng mình.

“Lại không nghe lời? Chửi thề, để tôi nghĩ xem nên làm sao trừng phạt em.”

Đôi môi cô run rẩy, ôm chặt bức tượng trong lòng cùng với những gì vừa xảy ra cô bừng tỉnh!

“Anh cố ý sai người chặn tôi?”

Nếu không bọn họ sẽ không có khả năng đuổi bắt người mà không kêu một tiếng, bọn họ rõ ràng là dụ cô đến tầng này.

“Hừ, không quá ngốc.”

Anh đá tung cánh của bên cạnh lôi cô vào, Khương Hân muốn chống cự làm bức tượng trong lòng rơi trên tấm thảm mềm mại.

“Anh chờ đã, có thể thương lượng chút được không, tôi hôm nay không muốn làm!”

Nhìn chiếc giướng lớn phía sau, cô biết có người tinh trùng thượng não, ngoài trừ đụ cô ra thì không có gì khác.

Anh đóng cửa, trở tay khóa trái lại, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi quen thuộc của cô.

“Ai nói cho em biết một con mèo hoang còn có thể ra lệnh cho chủ nhân của nó?”

Bức tượng dưới chân bị anh đá vào góc tường, cho dù thứ này có giá trị đến đâu, anh cũng không chờ đợi bước đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô dẫn vào trong, một tay cởi quần jean của cô và kéo nó xuống.

Thân mình Khương Hân cứng đờ, cảm giác được bàn tay to xuyên qua quần lót của cô, vuốt ve nơi mẫn cảm, ngón tay giữa của anh đâm vào không hề báo trước.

“Đừng! Đau quá!” Cô cúi đầu, không giãy dụa được khỏi lồng ngực của anh.

“Đau không?” Anh sờ sờ, đúng là rất khô, không có chút nước nào.

Nhưng không sao cả, anh có cách khiến cô mở van nước.

“Hừ, vậy trước để em dùng dùng một thứ rất sướng.”

Bật nút trong túi, trong phòng yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng vo ve.

Khương Hân ngậm chặt miệng khóc thút thít, anh vỗ vỗ mông của cô một bộ khen thưởng đứa nhỏ ngoan, “Không lấy ra, làm sao để khen em đây?”

Vậy thì đừng đụ cô!

Anh giả bộ trầm tư hồi lâu, cúi đầu cười, “Vậy đem tinh dịch của tôi thưởng cho em đi.”

“Tôi không….”

“Nếu như em dám nói không, lão tử lền treo em lên đụ, đụ đến khi em mất lý trí, quỳ trên mặt đất liếm tinh dịch của tôi.”

Người trong lòng run rẩy, sợ đến không nói được gì, hiệu quả như anh muốn đã đạt được.

Ngón tay dò xét đâm vào mật huyệt, cảm nhận trứng rung đang chấn động xuyên qua lớp thịt non mềm, xoa nắn âm đế của tôi kéo ra phía ngoài.

Bình luận (0)

Để lại bình luận