Chương 53

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 53

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Anh nhìn về phía người cạnh cửa, hai người nhận được lệnh tiến lên, đi đến hai bên của Phan Quốc Thành.

“Xin mời, ông chủ Phan.”

Lời tiễn khách đã được nói ra, lão ta cũng không tiện ở lại, nhưng trong mắt lão đầy sự cảnh giác.

“Tôi không quan tâm cậu biết những gì, nhưng đây là chuyện của tôi, cũng không được phép suy đoán.”

Phó Hựu chống tay đỡ đầu, ngón trỏ ấn vào huyệt thái dương, bất giác dùng sức, nhướng mày và cười ngạo mạn.

“Có vẻ như có tật giật mình.”

Phan Quốc Thành tức nghẹn ở cổ họng, gần như không kìm được, tức giận quay người bỏ chạy.

Hai người bước nhanh ra ngoài, rồi đóng nhẹ cửa lại.

Người núp dưới gầm bàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng thở phào còn quá sớm, người đàn ông trên người ép đè đầu cô xuống, nghẹn trong họng mà muốn nôn thốc nôn tháo, sắc mặt đỏ bừng, hoàn toàn thở không ra hơi.

Vào những giây cuối cùng của sự ngộp thở, anh đã túm tóc và nhấc bổng cô lên, kéo cô trở lại khỏi bờ vực của tử thần.

“Khụ khụ … ưm khụ!”

Nước mắt trào ra cùng với ho khan không ngừng, lắc đầu cầu xin buông tha, “Đừng, tôi không chịu được, anh tha cho tôi đi ưm…”

Anh bóp mạnh vào má cô, không để ý đến lời nói trong miệng cô, dùng sức nhét gậy thịt vào miệng.

“Để tôi bắn ra sẽ tha cho em, nếu không bắn ra được thì địt chết em.”

Cô thực sự cảm nhận được sự tuyệt vọng vô tận, đối với anh mà nói, cô giống như một chiếc cốc máy bay, chỉ cần anh sướng thì chuyện cô có bị đụ chết hay không cũng không thành vấn đề.

“Ọe…ưm!”

Cô thật sự muốn cắn chết thứ trong miệng cô, cắn nát phần dưới của anh, nếu cô có dũng khí này thì tại sao cô lại phải chịu nhục nhã dưới người anh.

Phó Hựu nằm trên ghế, sướng tới nhắm mắt, điều khiển đầu cô mà ấn xuống, con cặc của anh nằm gọn trong khoang miệng ẩm ướt ấm nóng, còn một nửa nuốt không trôi, anh cầm lấy tay cô vuốt ve bên dưới, và ra lệnh.

“Vuốt, xoa nắn hai quả trứng bên dưới, mau để tôi bắn ra.”

Cô lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe, cố gắng thoát khỏi anh, chống lấy đầu gối của anh ngẩng đầu lên ho liên tục, cô thực sự không kìm được, suýt chết vì ngạt thở, mệt quá, cổ họng đau vô cùng.

Cô muốn phát ra âm thanh, nhưng cổ họng như bị xé ra, nói thôi cũng đau, bóp lấy cổ họng không nói được lời nào.

Phó Hựu nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, mỗi khi anh nhìn với ánh mắt này, thường luôn giày vò cô vào chỗ chết.

“Đau quá… cổ họng.” Giọng nói khàn khàn khó chịu như tiếng quạ kêu khó nghe vô cùng.

Cô cúi đầu ho khan, Phó Hựu nắm lấy cổ áo cô, dùng sức nhấc mạnh cô lên và véo má cô.

“Há miệng.”

Cô cắn môi lắc đầu, ứa nước mắt trông thật đáng thương, như một con cừu non đang chờ bị giết thịt.

Môi mỏng hé đến vành tai, “Sợ gì chứ, chỉ giúp em kiểm tra cổ họng, nếu chỗ này bị thương sẽ kêu rên giường chiếu không được, thì thật nhàm chán.”

Người đàn ông này … thật đúng biến thái điên rồ.

Anh ép cô mở cửa răng ra, lấy điện thoại từ trong túi, bật đèn pin nhìn vào trong.

Anh lộ vẻ kinh hãi, oh ha một tiếng.

“Chảy máu rồi.”

Khương Hân trừng to hai mắt, giơ tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh giữ chặt.

“Nếu em không muốn khiến cổ họng em tồi tệ hơn, hãy ngoan ngoãn nào, ta đây đang muốn được sướng đó, đừng ép tôi phải đâm vào cổ họng em, khiến em không kêu ra tiếng trong nửa đời còn lại.”

Vẻ mặt hung tợn dọa người, cô run rẩy không dám nói lời nào, nó không phải vì anh mà chảy máu sao!

Phó Hựu nghiến răng tạm kìm lại dục vọng của mình, lần sau phải đụ cô sao cho không dậy nổi.

Mặc quần vào, nhấc chân bước ra ngoài.

Người đứng ở cửa quay lại.

“Sếp, có dặn dò gì?”

Anh dựa vào khung cửa và suy nghĩ một lúc.

“Đi mua một ít thuốc chống viêm.”

Lão Ngũ sững người, “Ơ, loại thuốc chống viêm nào?”

“Còn có các loại thuốc chống viêm?”

“Vâng, thuốc xịt, thuốc uống, thuốc nhỏ.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận