Chương 54

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 54

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Phó Hựu mất kiên nhẫn mà nói: “Cổ họng bị chảy máu, nhanh mua về.”

Anh không thèm nói tiếp, xoay người đóng mạnh cửa.

Đầu của Lão Ngũ không khỏi ngả về phía sau, mà còn đứng thẳng người nhìn hai người xung quanh.

“Cổ họng … cổ họng chảy máu, các anh có biết tại sao không? Sếp nhìn không ra có vẻ cổ họng chảy máu.”

Lão Bát cau mày, “Kêu ngươi đi mua, đừng hỏi nhảm nhiều như vậy, hẳn là cho cô Khương.”

“Nếu thế thì anh biết tại sao chảy máu không?”

“Tôi sao tôi biết được! Có thể do ăn cay nên bị nóng.”

Từ Ứng phát ra tiếng cười khinh bỉ.

Cả hai quay lại nhìn cậu ta, “Cậu biết không?”

Ánh mắt cậu ta né tránh, nhìn về phía thang máy ở cuối hành lang, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Tôi không biết.”

Dưới ánh mắt suy xét của hai người, không khỏi muốn hỏi cho rõ tại sao, vừa đi về phía trước vừa nghiên đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ quái, rõ ràng là đang nói dối.

“Cậu biết cái gì thì nói ra đi.”

Từ Ứng lùi lại một bước và lắc đầu nguầy nguậy.

Lão Bát chống hai tay sau lưng, sải bước tiến lên, kiễng mũi chân, hạ độ cao của cậu ta xuống, gần như ghé sát vào mặt cậu ta.

“Chắc chắn cậu biết bí mất của sếp! Nào, nói xem bọn họ làm gì trong đó? Tại sao lại chảy máu cổ họng!”

Từ Ứng chê bai mà trốn về sau, “Không biết!”

Lão Ngũ nhấc chân đội lên chỗ khuỵu của chân, cậu ta không chút đề phòng mà chân mềm nhũn khuỵu xuống một chân, thấy cậu ta cúi đầu liền tiến lên, cậu ta vội vàng bối rối nói.

“Hôn, hôn đó, không hiểu sao, đó không phải hôn tới nóng trong người sao!”

Bước chân khựng lại, họ nhìn nhau đầy nghi hoặc và sau đó lộ ra vẻ đã hiểu.

Cô bị cưỡng chế đổ thuốc tiêu viêm vào cổ họng.

Cô cho tới bây giờ cũng không biết uống thuốc cũng có thể ngang ngược như vậy.

Cổ họng bị nước lạnh kích thích sinh đau, cô che miệng ho khan, Phó Hựu đặt cốc nước xuống, kép cô từ trên mặt đất lên, vài bước đem cô ném lên giường.

Thần kinh cô lập tức trở nên cảnh giác, nhanh chóng trốn sang một bên, cảnh giác nhìn anh.

“Tôi, tôi không muốn.” Cổ họng khàn khàn, giọng nói nghe thật khó chịu.

Rõ ràng anh không muốn nghe chút nào, cau mày tỏ vẻ khó chịu.

“Câm miệng. lão tử không có tâm trạng đụ một con quạ, trước tiên chữa khỏi cổ họng của em đã rồi nói sau.”

“…….” Cô nên ăn mừng hay nên đánh người.

Phó Hựu không biết nhìn thấy cái gì trong điện thoại di động, xoay người đi ra ngoài, lúc quay trở lại thì trên tay cầm theo một ấm nước lớn.

Đó là nước đun sôi, phía trên còn có hơi nóng bốc lên.

Cô tưởng rằng anh muốn dùng nước dội chết mình, sợ đến vội vàng trốn vào xuống dưới chăn.

“Trốn cái gì, uống nước!” Anh ra lệnh, cầm ấm rót nước vào cốc, Khương Hân sợ hãi.

“Tôi không uống….không uống nước nóng, rất nóng.” Sẽ bỏng chết người mất, thật đó!

Thanh âm bị xé rách nghe như bị dọa không nhẹ, anh đổ thêm nước lạnh vào rồi cầm cốc bước tới.

“Uống thêm nước nóng rất tốt cho cổ họng của em, đem cốc này uống hết đi.”

Mười câu danh ngôn của thẳng nam, anh sẽ không đi tìm xem làm thế nào để có thể điều trị cổ họng của cô đó chứ? Nhìn tình hình này, đúng là như vậy không có gì phải nghi ngờ nữa.

Phó Hựu không cho cô cơ hội né tránh, anh giữ chặt đầu cô rồi kéo lên để cô nửa nằm nửa ngồi, đem chén nước để bên miệng cô.

“Uống!” Mệnh lệnh không cho phép từ chối, đối mắt rét lạnh vẫn nhìn cô chằm chằm, cầm nghiêng cốc nước.

Khương Hân nhắm chặt hai mắt, chịu đựng đau đớn nuốt vào trong cổ họng, một ngụm nước lớn ừng ừng nuốt xuống đến cô cũng phải khâm phục chính mình, vẻ mặt đã vỡ nứt không nói nên lời.

Phó Hựu đưa cho cô hết cốc này đến cốc khác, như thể quyết tâm để cô uống hết cả ấm nước.

Nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của cô mở ra lại đóng vào khi cô nuốt xuống, cổ họng anh chuyển động lên xuống, mắt chưa hề rời khỏi môi cô một giây.

Bình luận (0)

Để lại bình luận