Chương 64

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 64

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lão ta cầm bức họa, tự tin cười nói: “Mày yên tâm đi, tao trốn nó biết thì cũng muộn rồi, làm sao có thể bị bắt được!”

Khương Hân nhìn lão một cái, không ở lại nữa, nhanh chóng chạy về xe tải phía trước, kéo của xe, cầm lấy tay nắm cửa nhảy lên, ném túi xách mang theo về phía sau xe.

Khương Nghị vội vàng đi theo, trong lòng nhịn không được vừa kích động vừa vui vẻ.

Tay cậu kích động mà run lên, đai an toàn cũng cài không tốt.

“Chị, chị, vì vì, vì sao hiện tại lại rời khỏi nơi này?”

“Nếu không đi thì sẽ không đi được nữa!” Cô nhấn ga, chiếc xe tải gầm rú lao về phía trước.

“Em nói đúng, tên cẩu nam nhân kia đang lừa chị, Phan Quốc Thành căn bản không hề biết nguồn gốc của viên kim cương! Chị vậy mà bị anh ta đùa giỡn, xoay vòng, anh ta chẳng qua chỉ là kiếm cơ để đụ chị mà thôi!”

Quả nhiên, Khương Nghị nuốt nước mieensgm hít sâu một hơi, cầm đai an toàn, nội tâm không ngừng cần khẩn, đêm nay nhất định, nhất định phải rời khỏi đây!

“Chị, chị, chờ, chờ chúng ta rời khỏi nơi này, ta, ta, chúng ta đi đâu? Chị đã nghĩ chưa?”

Cô hiện tại không có tâm trạng suy nghĩ vấn đề này, “Trước tiên rời khỏi nơi vỡ nát này rồi nói! Dù đi đâu, chị đều phải tìm được mẹ, nhất định phải tìm được mẹ!”

Cậu há miệng, nuốt lại những gì mình vừa muốn nói vào, yên lặng ngậm miệng lại.

Ngồi máy bay sẽ chân chính bại lộ hành tung, nếu như Phó Hựu muốn tìm cô nhất định sẽ truy ra dấu vết cho nên bọn cô chọn đi thuyền đen.

Xe tải tới bến cảng, cô vội vã thu dọn đồ đạc, không cần biết đi đâu, chỉ cần rời khỏi nơi này là được.

Trong đêm đen, bến cảng hiu hiu lạnh, vừa lúc có một thuyền đen chuẩn bị rời đi, bọn cô vội vàng đuổi kịp nó, ở cửa nộp tiền rồi lên thuyền.

Hóa ra trên thuyền có không ít người vụng trộm qua sông, dưới ánh sáng yếu ớt, cô nhìn thấy bọn họ dơ bẩn hề hề trốn ở trong góc hẻo lánh, có thể nhìn thấy những gì họ đã trải qua từ những bộ quần áo rách rưới trên người và những vết hằn trên da lộ ra bên ngoài. Đó hẳn là một số người di cư bất hợp pháp, chắc là bị lừa bán làm thú tiêu khiển.

Thuyền chậm rãi rời bến, Khương Hân kéo ba lô ném xuống đất, tựa vào một thùng hàng ngồi xuống.

Những người ở phía đối diện dùng ánh mắt vừa khao khát vừa sợ hãi nhìn chằm chằm vào bộ quần áo sạch sẽ và lộng lẫy trên người của bọn cô, đáng thương ôm hai đầu gối thành một khối.

Khương Hân mặt không biểu cảm nhắm mắt lại, Khương Nghị tựa vào vai cô, nói với cô đến nơi ở mới nên sống như thế nào.

Cô không muốn nghe, hai bên là tiếng thuyền đi trên biển, cô phiền não nhíu lông mày.

Cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều không ổn, giống như đã quên cái gì đó.

Cô đột nhiên mở mắt, đẩy Khương Nghị ra, cầm lấy balo của mình mở khóa, nhanh chóng lục lọi tìm kiếm.

“Chị, chị chị đang tìm cái gì vậy?”

“Điện thoại di động!”

Nếu người đàn ông kia thực sự muốn tìm cô, anh ta có thể dễ dàng định vị từ điện thoại di động của cô, cho dù một manh mối nhỏ nhất cũng không thể để cho anh ta.

Tìm thấy điện thoại di động bị chôn dưới đấy túi, ấn nút tắt máy rồi ném thật xa ra ngoài biển.

“Tõm!”

Một âm thanh nhỏ rơi xuống nước, chiếc điện thoại di động đã biến mất trong biển cả bao la.

“Của em…..a, điện thoại của em bị mất rồi.” Cô thở phào nhẹ nhóm rồi dựa lưng vào thùng hàng, lúc này sự căng thẳng mới dịu xuống.

Khương Nghị nắm lấy cánh tay cô an ủi, “Chị, chị không cần, không cần phải căng thẳng như vậy, có em ở đây mà.”

Cô một chút cũng không cảm thấy rằng, người em trai này có thể giúp đỡ mình cái gì.

Điện thoại không liên lạc được, cô dám không trả lời hai cuộc điện thoại.

Anh ném mạnh điện thoại di động ra cửa, phát ra tiếng vang thật lớn.

Những người ở ngoài mở cửa đứng thẳng tắp, “Ông chủ, ông có gì phân phó ạ?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận